Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 73: Đến lượt ta rồi sao

Những người còn lại thấy Mi Hồng Anh giữ lời thì đều thở phào nhẹ nhõm, tinh thần kề cận sự suy sụp lại khôi phục lại. Một tu sĩ khác vội vã đi tới, từ từ cho tay vào trong cái rương lục lọi, sau đó người này chậm rãi nắm lấy một vật phẩm rồi rút tay ra. Đây là một mũi kiếm hỏng, trên mũi kiếm còn dính một chút máu. Sắc mặt của người nam nhân biến đổi, mũi kiếm kia khẽ run lên. Một kiếm quang cực lớn lập tức cắn nuốt người nam nhân kia, ngay cả cặn bã cũng chẳng còn.
“Đáng tiếc thật, người kế tiếp!”
Dưới sự thúc giục của Mi Hồng Anh, từng người tiến lên “rút thưởng”. Có người may mắn thì rút được một cái ngọc giản, một khối khoáng thạch quý giá, một lọ đan dược, một khối ngọc bài… Toàn bộ những người này đều bình an, sau khi giao đồ cho Mi Hồng Anh thì được giải trừ huyết khế.
Người có vận may không tốt thì rất thảm. Người lấy độc trùng ra thì bị độc chết, người lấy một ngọn lửa ra thì bị thiêu chết, người thì bị sét đánh chết, đao kiếm chém chết. Họ chết bởi vô số nguyên nhân, nhưng không ai phải chịu khổ cả bởi họ bị giết chỉ trong nháy mắt.
Tỷ lệ tử vong lần này cũng không cao, xác suất 1:1. Mi Hồng Anh cũng thu hoạch được mười mấy món bảo bối. Nàng ta mừng rỡ cười tới không ngậm được miệng. Hiện trường chỉ còn ba người chưa rút thưởng. Mi Hồng Anh đưa mắt ra hiệu cho Bạch Đông Lâm đi rút thưởng.
Hắn hơi sửng sốt một chút. Vì trên đường đi quá thuận lợi nên Bạch Đông Lâm chưa kịp phản ứng. Hắn ngượng ngùng cười một cái và nói: “Ta vẫn cho rằng chúng ta cùng một phe. Xem ra ta hiểu lầm rồi, ngại quá! Ha ha ha!”
Mi Hồng Anh cau mày lại.
‘Quả nhiên, thể tu đều là những kẻ ngu si tứ chi phát triển. Tên này không sợ chết à? Lại còn cười được nữa chứ!’
Mi Hồng Anh vẫn không để Bạch Đông Lâm đi dò đường chịu chết không phải vì nàng ta coi trọng vẻ ngoài tuấn tú của hắn. Chẳng qua là vì khó lắm mới gặp được một thể tu, hơn nữa người này còn không cùng phe với những tu sĩ kia. Nàng ta đã hơi tin rằng Bạch Đông Lâm chỉ đơn thuần muốn tới Lôi Trạch Vực mà thôi, chỉ là đánh bậy đánh bạ nên mới bị cuốn vào chuyến đi này.
Đáng tiếc, nàng ta sẽ không bỏ qua cho hắn, để tới cuối cùng chỉ là thói quen mà thôi. Tựa như có người thích ăn thứ ngon trước tiên, có người lại thích ăn thứ ngon cuối cùng. Nàng ta chính là kiểu người sau. Bạch Đông Lâm là một thể tu hiếm thấy, khá thú vị mà thôi. Vì thế Mi Hồng Anh mới để lại cuối cùng.
Bạch Đông Lâm cũng không nhiều lời. Hắn bình tĩnh bước tới trước cái rương. Không biết vận may của Bạch Đông Lâm thế nào. Hắn vừa suy nghĩ vừa cho tay vào trong sờ soạng. Bạch Đông Lâm cảm thấy bên trong có rất nhiều vật phẩm, khó mà phán đoán được đâu là xấu, đâu là tốt, chỉ có thể dựa vào vận may.
‘Ừm! Đây là…’
Bạch Đông Lâm cảm thấy mình vừa sờ được một cái gì đó tròn tròn, trơn bóng, chắc hẳn là một thứ tốt. Hắn lập tức rút tay ra nhìn. Vào giây phút thấy thứ kia, Bạch Đông Lâm lập tức suy sụp. Không ngờ đó lại là một cái đầu lâu nhỏ màu đen.
Trong nháy mắt, đầu lâu màu đen kia hóa thành một làn khói đen, sau đó tiến vào trong đầu của hắn, lao thẳng vào tận linh hồn. Bạch Đông Lâm lập tức ngã xuống đất. Mi Hồng Anh lắc đầu tiếc, chẳng biết nàng ta đang tiếc Bạch Đông Lâm hay là tiếc vì bản thân mất đi một món bảo bối.
Nàng ta lấy ngọc bài màu đỏ ra đưa cho lão đầu, hai người sóng vai đi về phía cung điện. Ngọc bài trên tay lão đầu lóe ra ánh sáng màu đỏ, hai người đi xuyên qua cửa lớn. Mười một người không chết nhìn thấy cảnh này thì đồng loạt bò dậy, lần lượt đi vào trong cung điện.
Lúc bọn họ rút thưởng đã biết quy tắc. Chỉ có người từng rút thưởng mới có thể đi vào cung điện. Có lẽ người cầm ngọc bài màu đỏ trong tay cũng có thể vào trong. Bảo vật nghịch thiên chân chính đang ở trong cung điện. Đương nhiên, bọn họ không muốn bỏ qua, hơn nữa họ muốn rời khỏi nơi quỷ quái này thì con đường duy nhất là vào trong cung điện.
Sau khi mọi người đi qua đó, Bạch Đông Lâm mở hai mắt ra rồi đứng lên. Linh hồn của hắn quả thật đã bị cái đầu lâu màu đen kia tiêu diệt, sau đó sống lại trong chớp mắt mà thôi.
Đúng là khiến người ta phải kinh ngạc. Có lẽ, những người tầm bảo trong rừng rậm phải mất một thời gian mới có thể ra ngoài được. Bạch Đông Lâm quyết định không chờ họ nữa mà chuẩn bị ra tay luôn.
‘Nếu ta tháo hết nước trong hồ phần thưởng thì chỉ trách vận may của các ngươi không tốt mà thôi.’
Mặc niệm cho những người tới sau trong chốc lát.
Hắn xoa xoa tay đứng trước cái rương và cười ha hả nói: “Thế thì ta không khách khí nữa đâu.”
Bạch Đông Lâm vén tay áo lên, cho tay vào bên trong một cách lỗ mãng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận