Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1845 - Bầu không khí ở Hồng Hoang (2)

Bắc Minh có cá, tên là Hư Côn, vừa nhảy hóa bằng, bằng thích ăn thần long, một bữa ăn trăm nghìn tỷ miếng...
Rất nhiều thân hình đứng ở trong hư không đều có thần sắc hờ hững, giống như không nhìn thấy sự bạo ngược của Hư Côn, giống như đã tập mãi thành thói quen.
“Hư Côn, thực lực của ngươi không tệ, có tư cách mang đi một chí bảo, để lại mấy thứ khác thì có thể rời đi.”
Có tăng nhân áo bào trắng cụp mắt mở miệng, bọn họ đều cảm giác rõ ràng lưu quang rơi xuống từ trên trời cao tổng cộng có bốn luồng, khí tức của chúng chẳng phân biệt được sàn sàn như nhau, cho Hư Côn mang đi một cái cũng chẳng phải không thể chấp nhận.
“Ha ha...”
Hư Côn nuốt vào long thi, bên ngoài thân thể thần hi lóe ra, lông vũ vàng lóa mắt không ngừng xuất hiện.
“Con lừa trọc, ngươi muốn là kẻ chết đầu tiên à?”
Nói đùa gì vậy? Bảo bối đã vào bụng hắn rồi, há có đạo lý lại nhổ ra?
“Ha ha ha! Nói nhiều với con nghiệt súc này làm gì? Đánh giết cho xong, chí bảo thì để chúng ta tranh đoạt!”
Một nam tử đầu sinh huyết quan, khoác vũ bào bảy màu, ánh mắt sắc bén khát máu, sau đầu có một sự vật tròn trịa lơ lơ lửng lửng, đó là mặt trời óng ánh do thần viêm kim sắc ngưng kết tạo thành.
“Giết --”
“Grao grao grao!”
Rú! Ầm ầm!
Một trận đại chiến kinh khủng ầm ầm bạo phát trên Minh Hải, dư âm giao kích kinh khủng kinh người, quy tắc vạn vật mất đi, con sóng vô tận đánh lên trời cao, hạt Tùy Tức bị nghiền nát, thả ra bạch quang hủy diệt óng ánh sau đó hóa thành hư vô.
Bạch Đông Lâm khoanh chân ngồi trong một phương không gian đen kịt, lông mày nhíu chặt, như có điều suy nghĩ, không gian ổ bụng ẩn chứa lực lượng ăn mòn ma diệt của Hư Côn chẳng thể tổn thương đến hắn một chút nào.
“Đám tiểu tử này, tại sao lại tàn bạo như vậy? Một lời không hợp là đại khai sát giới.”
“Đặc biệt là tên Hư Côn này, thế mà lại cố ý sáng lập ra một phương vũ trụ, nuôi nhốt vô số thần long, để thỏa mãn dụng vọng ăn uống.”
“Đây... chẳng lẽ Hồng Hoang chính là cái loại bầu không khí này?”
Giết người đoạt bảo chính là việc bình thường, đương nhiên không đến mức phải ngạc nhiên. Điều khiến Bạch Đông Lâm cảm thấy nghi ngờ là, trong ký ức và ý chí của sự tồn tại ở đây mà hắn đọc được bao hàm ác ý tàn khốc, giống như không có chí bảo mê hoặc thì cũng là sinh linh thị sát khát máu.
“Thôi kệ, chẳng qua là một đám tiểu tử thập cảnh, không đại biểu cho toàn bộ Hồng Hoang được, dám mưu đồ chí bảo của ta, giết chết coi như là trừ hại vì thiên địa!”
Bạch Đông Lâm đè xuống tâm tư, chậm rãi dựng thẳng bàn tay, nhìn tràng cảnh giống như đã từng quen biết này, trong mắt không khỏi hiện lên một tia hồi ức. Lần có sinh linh dám nuốt hắn vào trong bụng trước đó, vẫn là lúc ở trong Vô Quy táng vực Minh Dự Cổ Giới.
“Trảm!”
Chưởng đao chậm rãi hạ xuống, một sợi dây đỏ hiện lên, xanh thẳm trời cao xuất hiện ở tầm nhìn trong.
“Graoo -- không!!”
Hư Côn phát ra một tiếng gào thống khổ, ánh mắt toàn là sự sợ hãi, hắn cảm giác được sinh mạng mình đang trôi đi. Người vốn dĩ nổi tiếng với việc nhiều máu phòng ngự cao như hắn, vậy mà lại phát hiện không hề có sức mạnh xoay chuyển tình thế, chỉ có thể mặc cho sợi dây đỏ kia dần dần cắn nuốt hắn từng chút một.
“Ngươi không thể giết ta! Lão tổ tông của ta là...”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt Hư Côn tối sầm xuống, quy về hôi tịch, sinh cơ như ngọn đèn cầy sắp dập tắt, hạt sống lại trải rộng các nơi trong thiên địa cũng bị một luồng lực lượng đáng sợ trong nháy mắt tiêu diệt.
“Cái gì!? Hư Côn thế mà lại, bị miểu sát rồi!”
“Hắn, hắn là người phương nào?”
Thân hình của mọi người khựng lại, ngốc ngây tại chỗ. Đám người bọn họ liên thủ vây công cũng khó có thể ngăn chặn được Hư Côn đang cuồng bạo trong vòng thời gian ngắn, thật sự không nghĩ đến nam tử nhìn như bình thường trước mặt này thế mà lại bình yên bước ra từ trong bụng của Hư Côn, đồng thời triệt để gạt bỏ hắn.
“Một đám linh cẩu, làm đủ trò xấu, cũng cùng nhau đi chết đi.”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm hờ hững, sau khi đọc được ký ức rồi, việc ác việc xấu của mọi người giống như xem vân tay, rõ mồn một ngay trước mắt.
“Không tốt! Chạy mau --”
Tiểu tử thập cảnh có lẽ có thể xưng vương xưng bá ở trên đại lục Hồng Hoang, được vạn linh tôn trọng gọi một tiếng Đại La Kim Tiên, nhưng ở trong mắt Bạch Đông Lâm thì lại chẳng khác gì một con kiến.
Một ý niệm, ý chí xẹt qua như đao phong, ý thức bản ngã của tên đó bị chém thành hư vô, triệt để tiêu tán ở bên trong trời đất.
“Xúi quẩy!”
Bị bọn ranh con quấy rối làm mất niềm vui, cảm quan của Bạch Đông Lâm đối với Hồng Hoang có chút giảm xuống. Mấy sinh linh hắn gặp được đều là tên bại hoại thị sát khát máu, trong đó còn có một người trong Phật giáo lòng dạ từ bi nữa chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận