Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 827: Yêu Hổ Vương

Cắn một cái đã nuốt vào khối thịt lớn tanh hôi, hai mắt hiện lên tia u ám, năng lượng trong cơ thể từ từ tụ lại, khi con Cự Hùng kiệt sức sẽ nổ một đòn chí mạng. “U, u u ~”
“U, u u ——”
Một tiếng sáo tịch mịch không biết từ đâu xuất hiện, như từ phương xa truyền đến, ý chí huyền dị tràn ngập bên trong sóng âm, quét khắp mặt đất, lay động trên đồi núi, bao trùm cả chiến trường rách nát.
Tịch mịch, yên tĩnh, con Cự Hùng lông tím hung bạo bị sóng âm bao phủ, cơ thể to lớn bị kìm hãm, bàn chân gấu đầm đìa máu tươi giơ lên cao, như bị thuật Định Thân làm cho bất động.
Sắc đỏ trong mắt nó từ từ tiêu tan, khôi phục lại màu tím thuần khiết, dưới tiếng sáo yên bình khiến con Cự Hùng thả lỏng cơ thể căng thẳng, lùi về sau hai bước, vẻ mặt thanh thản ngồi trên mặt đất.
Long Ngạc Quy vươn đầu rùa ra, u ám trong mắt tiêu tán, vẻ an tường như nhau, thành thật nằm trên mặt đất.
Gầm gầm gầm!
Một con Yêu Hổ có thân hình khổng lồ, bộ lông đen nhánh tỏa sáng đang từng bước đi đến, mỗi một bước chân hạ xuống cực kỳ nặng nề, giẫm xuống một đống hố sâu.
Cả người con Yêu Hổ tối đen, chỉ riêng trên cái trán có viết một chữ “Vương” đỏ tươi, thần quang rạng rỡ, quẩn quanh một luồng sát khí chết chóc.
Yêu Hổ hung mãnh như thế, hai mắt lại vô cùng tĩnh lặng, cái lỗ tai khẽ nhúc nhích, đắm chìm trong tiếng sáo, có lúc còn lộ ra một vẻ si mê.
Tầm mắt khẽ dời, phía trên đỉnh đầu rộng lớn của con Yêu Hổ là một nam tử trẻ tuổi có thân hình cường tráng đang khoanh chân ngồi, nam tử tùy ý khoác trên người chiếc áo bào dã thú, phía trước lộ ra một bộ ngực vạm vỡ, tràn đầy sức mạnh cuồng dã.
Một nam tử cuồng dã như vậy, lúc này đang cầm ngang cây sáo bạch ngọc, nhắm hai mắt lại, thổi sáo quên mình.
Khu vực này nhất thời chìm vào trong yên tĩnh, dù là rắn, sâu, chuột, kiến hay thú dữ, tất cả đều yên lặng nằm trên mặt đất, hai mắt si mê nhìn chằm chằm vào nam tử mặc áo bào dã thú.
Một lúc lâu sau, vị nam tử kia thổi xong một khúc nhạc, đặt cây sáo ngọc xuống, từ từ mở mắt ra, đó thực sự là một đôi đồng tử hình thú màu vàng kim rực rỡ.
“Ha ha, hai tên tiểu tử các ngươi, cùng là dã thú với nhau vậy mà chỉ vì một gốc cây dị quả lại sống chết với nhau, như vậy có tốt không chứ? Như vậy không tốt chút nào!”
“Mọi người không thể làm bạn tốt với nhau được sao? Ngày ngày chỉ biết đánh đánh giết giết, thật sự không thú vị chút nào.”
Nam tử trẻ tuổi khẽ lắc đầu, mái tóc dài điên cuồng thản nhiên tán loạn sau lưng, dựa theo động tác có hơi lay động, nam tử trẻ tuổi nói xong đột nhiên thở dài một hơi.
“Hazz, bản tính của các ngươi vốn dĩ rất thiện lương, tất cả đều là thiên tài địa bảo này đã mê hoặc tâm trí các ngươi, loài vật tà ác như vậy, hay là để ta tiêu diệt cho thỏa đáng.”
“Tiểu Thanh!”
Người thanh niên khẽ nhìn lên trời, nhẹ giọng quát khẽ.
Chíp ——
Phía trên tầng mây có tiếng kêu du dương, sau đó một tia sáng màu xanh xẹt qua bầu trời cao, tia chớp phóng qua vách núi, ngậm lấy quả trái cây đã chín hoàn toàn, ngậm trong miệng cây nhỏ màu xanh biếc vô cùng thần dị.
Vệt sáng màu xanh nhảy một lúc, lập tức đậu xuống đầu con Yêu Hổ, ánh sáng tan đi, hóa ra là một con chim nhỏ chỉ cao có ba thước, lông chim màu xanh thẳm, màu xanh lấp lánh rực rỡ, khi nhìn xung quanh có thể thấy ánh sáng vụn nhỏ chấn động rớt xuống, xinh đẹp dị thường.
Chim xanh ngoan ngoãn đi đến bên cạnh nam tử khoác áo bào dã thú, nhẹ nhàng nhả xuống cây nhỏ màu xanh biếc kia, lại dùng chiếc đầu nhỏ cọ cọ người nam tử, sau đó đôi cánh khẽ rung lên, hóa thành ánh sáng xanh bay thẳng vào bên trong tầng mây.
“Một vật nghiệp chướng như thế nên phong ấn lại!”
Vẻ mặt nam tử trịnh trọng, lấy một cái hộp ngọc to lớn từ bên trong túi pháp bảo trữ vật, mở nắp ra bên trong khắc đầy những dòng chữ, cẩn thận đặt cây nhỏ màu xanh biếc vào bên trong không gian có vách ngăn.
Liếc mắt nhìn thoáng qua, không gian dày đặc trong hộp ngọc gần như chứa đầy kỳ trân dị bảo phi phàm, cây cỏ, hoa lá, trái cây, khoáng vật, tất cả đều tỏa ra thần quang rực rỡ, thần dị phi phàm.
Xem ra người này đã “phong ấn” không ít vật nghiệp chướng!
Nam tử khoác áo bào da thú hài lòng gật đầu, cất hộp ngọc vào bên trong, vỗ nhẹ vào đầu con hổ, Yêu Hổ màu đen kia đứng dậy đi từng bước thong thả, chậm rãi đi về phía xa xa.
Gào gào gào ——
Sau hai con yêu thú, lần lượt xuất hiện những con mãnh thú to lớn, chúng đều theo sau lưng Yêu hổ, nhìn dáng vẻ của chúng nó thì trạng thái này đáng lẽ phải được duy trì được một khoảng thời gian dài.
“Hửm?”
Không biết đã qua bao lâu, thanh niên mặc áo bào da thú đang nằm trên đầu hổ khẽ nhíu mày, sau đó lật người ngồi dậy, ánh mắt buông xuống, dừng lại trên một bóng dáng đang ngồi xếp bằng trên tảng đá màu xanh trước mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận