Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 393: Đánh nhau ngay tại hội trường

U Lan thành này so với Bạch thành trước kia hắn từng sinh sống nhiều năm, ngoại trừ diện tích càng rộng và sầm uất hơn, thì chính là số lượng tu sĩ đông đảo. Thậm chí tỷ lệ mơ hồ còn vượt qua cả số lượng người thường. Tuy rằng hầu hết họ chỉ vừa mới bước vào Luyện Thể nhất cảnh, chỉ biết một chút bí thuật Luyện Thể đơn giản. Ngay cả đan điền vẫn còn chưa được mở ra, cũng không được coi là tu sĩ chân chính.
Có lẽ những người này chỉ vì rèn luyện cơ thể thôi, dù sao tu luyện cũng cần đến thiên phú. Bạch Đông Lâm vừa nghĩ vừa đi vào trong thành.
Sau khi đi ngoài thành rồi tiến vào bên trong, dòng người đã ít hơn rất nhiều, tiếng ồn ào cũng giảm bớt không ít.
Trong thành càng ít gặp người thường hơn. Hầu hết đều là tu sĩ có tu vi trên người. Đồ vật hàng quán xung quanh bán cũng được thay bằng đủ loại tài nguyên các tu sĩ tu luyện cần dùng.
Thỉnh thoảng có từng đội vệ binh mặc giáp đen chạy qua. Khí tức của đám binh lính này âm u, trên người ai nấy đều có tu vi không yếu.
Dù sao những kẻ họ phải đối mặt cũng là tu sĩ. Trong thành nghiêm cấm tu sĩ đánh nhau, phải duy trì trật tự, đe dọa được đám tu sĩ ngông cuồng thì chắc chắn phải có vũ lực tuyệt đối.
Bạch Đông Lâm trải nghiệm sơ sơ kết cấu và cách thức vận hành của tòa thành này xong. Hắn cũng không có tâm tình tiếp tục dạo chơi, mà dần tăng nhanh bước chân.
Không lâu sau, hắn đi tới trước một sân viện tĩnh mịch, đang định bước tới gõ cửa, thì cánh cửa lớn tự động mở ra, người mở cửa chính là Thượng Trung.
“Ha ha ha, Bạch Đông Lâm, cuối cùng ngươi cũng tới, nào, nào, nào, mau vào đi!”
Thượng Trung cảm ứng được ngọc bội tín vật lại gần, vội vàng ra mở cửa. Lão ta vừa nhìn thấy Bạch Đông Lâm, hai mắt bỗng sáng ngời, chào hỏi hắn đầy nhiệt tình.
“Để Thượng chấp sự đợi lâu rồi.” Bạch Đông Lâm khẽ chắp tay nói, sau đó sánh vai đi vào trong sân với Thượng Trung. Hắn có chút không thích ứng lắm với sự nhiệt tình của lão giả này.
“Ôi, Đông Lâm, ngươi đừng khách sáo như vậy, gọi chấp sự cái gì chứ, quá xa lạ đi. Nếu ngươi không ngại cứ gọi ta Trung thúc là được rồi!”
“Không dám, vãn bối còn phải gọi ngài là Thượng Lão kìa.”
Ngón tay Bạch Đông Lâm khẽ run lên, lão giả này lớn hơn hắn mấy vạn tuổi. Họ cũng chỉ gặp mặt hai lần mà thôi, gọi thúc cũng kỳ quá!
Hơn nữa mối quan hệ này quá đỗi thân thiết, đến lúc muốn đòi lợi ích lại khó mở miệng.
Trong mắt Thượng Thư lộ ra vẻ thất vọng, lão ta cũng không tiện tiếp tục. Hai người tới đại sảnh ngồi xuống, sau đó lại có người hầu bưng linh trà lên.
Bạch Đông Lâm nhìn Thượng Trung không lên tiếng, hắn cũng không chủ động hỏi, mà chậm rãi thưởng thức linh trà trong tay. Dù sao hắn chẳng vội, tỏ ra trầm ổn, Thượng Trung mới là người nên sốt ruột.
“Khụ khụ, Đông Lâm à, gọi ngươi tới đây bằng cách này cũng có lý do của nó cả. Quả thật liên quan đến đại hội Đan Đạo lần này, lần trước vẫn chưa nói rõ với ngươi.”
Trong mắt Bạch Đông Lâm hiện lên vẻ quả nhiên là vậy. Hắn đặt linh trà trong tay xuống, ra hiệu cho Thượng Trung nói tiếp.
Vẻ mặt Thượng Trung rối rắm, trầm ngâm giây lát rồi tiếp tục nói: “Lần này tham gia đại hội Đan Đạo. Thật ra là ý kiến cá nhân của ta, không liên quan gì tới Thánh Tông cả.”
“Hơn nữa, chúng ta cũng cần phải che giấu thân phận, không thể lấy thân phận đệ tử của Thánh Tông tham gia đại hội Đan Đạo lần này.”
Bạch Đông Lâm tỏ ra kinh ngạc, Cực Đạo thánh tông là danh môn chính phái, càng là thánh địa thể tu. Tại sao tham gia đại hội Đan Đạo lại phải lén lén lút lút như vậy?
“Thượng Lão, tại sao lại thế?”
Thượng Trung bưng linh trà lên nhấp một ngụm, trong mắt hiện lên hồi ức, sau đó thả tách trà xuống rồi nói:
“đại hội Đan Đạo lần trước là của sư tôn ta, hiện nay cũng chính là phong chủ Đan Đỉnh phong dẫn đội.”
“Lúc trước gây ra một số chuyện không thoải mái. Sư tôn ta lại nóng tính, kết quả là vung tay đánh nhau ngay tại hội trường…”
“Cho nên, ôi…”
Thượng Trung nói xong thở dài một hơi, trong biểu cảm xen lẫn năm phần tự trách, ba phần áy náy cùng với hai phần không cam lòng.
Nhìn Thượng Trung đang biểu diễn biểu đồ hình quạt, trong lúc Bạch Đông Lâm xoay chuyển tâm tư, đã đoán sơ được ngọn nguồn.
Xem ra Thánh Tông làm ầm ĩ với Đan Minh người tổ chức đại hội Đan Đạo. Cho dù Đan Minh hủy bỏ tư cách tham gia đại hội này của Thánh Tông, hay là Thánh Tông ngại mặt mũi nên chủ động từ bỏ.
Kết quả dẫn tới chính là tình huống như hiện nay, muốn tham gia đại hội Đan Đạo còn phải che giấu thân phận, gạt hai bên thế lực Đan Minh và Thánh Tông.
Mà sở dĩ Thượng Trung này tự mình chủ trương, chẳng qua là vì không cam lòng, hoặc là muốn cứu vãn thể diện của sư tôn mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận