Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 980: Thu lễ hiển nhiên phải báo lễ

“Công việc chủ yếu của người Thủ Chung chúng ta là đưa người ngủ say vào Chuông Cực Đạo, hoặc là thức tỉnh những người ngủ say ở trong đó.” Bạch Đông Lâm khẽ gật đầu, nếu phải vĩnh viễn tọa trấn ở nơi này, hắn đương nhiên không thể tiếp nhận. Hắn cần cướp đoạt tài nguyên để uẩn dưỡng bản thân mình, không thiếu được việc phải chạy khắp nơi.
“Nếu như thế, ta đây đáp ứng tiền bối!”
Bạch Đông Lâm đứng dậy, thần sắc nghiêm trang, hơi chắp tay thi lễ.
“Ha ha ha! Tốt tốt!”
“Quạ quạ ——”
Hai người một chim nói chuyện với nhau hồi lâu, một ngày sau, Bạch Đông Lâm mang theo một cái chuông nhỏ làm bằng vàng, rời khỏi tiểu thế giới này.
...
Sau khi trở lại Tử Trúc Cư, Bạch Đông Lâm nghịch ngợm chiếc chuông nhỏ một lúc, ý niệm trút xuống, gọi hai người Tiểu Bạch trở về.
Hai cánh cổng ánh sáng hiện lên trong hư không, tiếp theo một luồng ánh sáng màu tím lập tức lao về phía Bạch Đông Lâm với tốc độ cực nhanh.
“Đại ca!”
Tiểu Bạch hơi chắp tay, vẻ mặt lãnh khốc đứng thẳng ở một bên.
“Đại ca —— Tiểu Tử rất nhớ ngươi!”
Lông mày Bạch Đông Lâm run lên, khi hắn giơ tay lên chính là một đầu lướt qua, bắn bay Tiểu Tử ra ngoài.
“Ai u! Đau đau đau!”
Bạch Đông Lâm lật tay thu hồi chuông vàng, lười nhác nằm phía trên ghế tựa, chậm rãi mở miệng nói:
“Gọi các ngươi trở về là có việc cho các ngươi làm, mấy ngày sau, cái tên Bạch Ngọc Kinh sẽ công bố cho thế lực các phương của Thánh tông, không chỉ có các phong các ti, các tông môn thể tu lệ thuộc Thánh tông ta cũng sẽ tiến đến chúc mừng.”
“Chúng ta phải chuẩn bị một phần, miễn cho bị người khác chê cười.”
Bạch Tiểu và Tiểu Tử hai mặt nhìn nhau, do dự một lát, Bạch Tiểu mở miệng nói: “Đại ca, chỉ có ba người chúng ta hay sao? Thế này có phải Bạch Ngọc Kinh ta có vẻ quá vắng vẻ hay không?”
“Đúng vậy đúng vậy! Cho dù sử dụng thần thông hóa ra phân thân cũng có vẻ rất nghèo đúng không?”
Tiểu Tử xoa cái trán đỏ bừng, trong ánh mắt lấp lóe ánh sáng tím quay tròn, tiếp tục mở miệng nói:
“Đại ca, nếu không chúng ta tiêu tiền đi mời một ít đệ tử thánh tông đến cho đông đủ? Dù sao đại ca ngươi có tiền như vậy…”
Bạch Đông Lâm không nói gì, trừng mắt liếc nhìn đứa bé lanh lợi Tiểu Tử này một cái, có tiền thì thế nào? Có tiền cũng không tiêu như vậy được? Đây đều là tiền mồ hôi nước mắt!
Hơn nữa tiêu tiền mời người…
Làm sao các phong chủ ti trưởng khác chịu đựng nổi? Những đệ tử hiện tại hoặc là tương lai của bọn họ làm những việc vặt ở Bạch Ngọc Kinh để kiếm tiền, nghĩ lại cũng thấy xấu hổ.
“Được rồi, việc này ta đã có tính toán, gọi hai người các ngươi đến là có một cái nhiệm vụ vô cùng gian khổ giao cho các ngươi.”
“Đến lúc đó, các ngươi canh giữ ở dưới chân núi cho ta, giúp ta thu hạ lễ. Ha ha, thu lễ hiển nhiên phải báo lễ, các ngươi biết làm như thế nào rồi chứ?”
“Ha ha, đại ca, quả nhiên là ngươi, ta đã hiểu!”
Tiểu Tử cười hề hề như kẻ trộm, trong mắt lấp lóe tia sáng màu tím, Bạch Tiểu ở bên cạnh cũng gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
“Ừm, rất tốt, cứ sử dụng bất kỳ thần thông bí thuật nào, âm thanh càng lớn càng tốt, không thể làm khí thế của Bạch Ngọc Kinh yếu đi!”
“Về phần người hầu…”
Bạch Đông Lâm vươn tay vào trong hư không, chưởng ấn lít nha lít nhít hiện lên xung quanh Ngọc Kinh Sơn, các loại linh thú có linh trí không thấp, các loại linh thực dị hoa, đều bị hắn nắm vào trong lòng bàn tay.
Hắn thu hồi bàn tay, nhẹ nhàng vung lên, các loại linh thú tiên hoa lập tức lơ lửng trong hư không, đều run rẩy nhìn Bạch Đông Lâm.
Chúng nó đã từng nhìn thấy Bạch Đông Lâm cải tạo Ngọc Kinh Sơn, biết hắn là chủ nhân nơi này, thủ đoạn này phi thường khủng bố, chúng nó có thể tiếp tục ở lại chỗ này cũng bởi vì người này ngầm đồng ý.
“Các tiểu tử kia đừng sợ, ta có một hồi tạo hóa tặng cho các ngươi.”
Bạch Đông Lâm lộ vẻ mặt ôn hòa, trong lúc nói chuyện, ý chí của hắn ảnh hưởng đến hiện thực, các linh thú tiên hoa đang sợ hãi trong hư không lập tức an tĩnh lại, trong lòng cảm thấy ấm áp dạt dào.
Vẻ mặt của Bạch Đông Lâm trở nên uy nghiêm, ý chí mênh mông trút xuống, pháp tắc vật chất hiện ra, bao phủ toàn bộ linh vật trong hư không.
“Tái tạo vật chất!”
Ông ——
Hư không chấn động, mấy trăm linh vật kia bị sức mạnh cường đại quét qua, trong nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa, chỉ để lại những điểm sáng đủ màu sắc tại chỗ.
Đó là tập hợp của các hạt, bao gồm thân thể của chúng nó, thần hồn, cùng với một chút chân linh.
“Ừm, dù sao cũng đã làm rồi, vậy thì vất vả một lần suốt đời nhàn nhã đi, người hầu của Bạch Ngọc Kinh cũng không thể có thiên tư quá kém.”
Ý niệm vừa động, một cỗ năng lượng cường hóa nồng đậm truyền ra ngoài cơ thể, bao phủ và cường hóa từng hạt một.
Bạn cần đăng nhập để bình luận