Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 338: Truyền thừa Binh Gia

Tầng mây bảy màu trên đại lục hắc ngọc bắt đầu cuộn lên, nháy mắt đã hóa thành một mặt người khổng lồ, chiếm hết bầu trời. Khuôn mặt khổng lồ hình thành từ mây có một đôi mắt lớn đến khoa trương, nhìn chằm chằm vào năm nghìn đệ tử Thánh Tông phía dưới, chậm rãi mở miệng, âm thanh như sấm sét:
“Ta là người đứng đầu Giới Hải, các ngươi hãy lắng nghe cẩn thận.”
“Mảnh vỡ thế giới mà lần này Thánh Tông lấy được vô cùng đặc biệt Lúc lão tổ đang tước đoạt hạch tâm của pháp tắc Bản Nguyên, đã quan sát được vết tích tồn tại của ‘Binh Gia’ trong truyền thuyết!
Trong đó rất có thể tồn tại truyền thừa ‘Binh Gia’ đã vỡ vụn, thất lạc trong thiên địa. Năng lực chịu tải mảnh vỡ thế giới có hạn, chỉ có thể phái đệ tử Thần Thông Cảnh các ngươi đến thăm dò trước.”
Khuôn mặt khổng lồ hình thành từ mây nói xong thì dừng lại trong chốc lát, đôi mắt siêu lớn hơi chuyển động, nhìn vào ba nghìn đệ tử có khí tức mạnh mẽ kia rồi nói tiếp:
“Truyền thừa ‘Binh Gia’ có tác dụng rất lớn nhất với những người chinh chiến sa trường, đây cũng là lý do Thánh Tông triệu hồi các ngươi từ rất nhiều chiến trường trở về.”
“Tầm quan trọng của Binh Gia Chiến Trận với chiến trường nhân tộc lớn thế nào, chắc ta không cần phải nói nhiều nữa. Các ngươi đều là đệ tử nổi bật trong lớp Thần Thông Cảnh, hẳn rất rõ ràng vấn đề này.”
“Đi đi, mang truyền thừa ‘Binh Gia’ về tông môn!”
Giọng nói của người đứng đầu Giới Hải giống như thiên lôi nổ vang, cuồn cuộn không dứt.
Chúng đệ tử chết khiếp, da đầu tê dại!
“Đệ tử tuân mệnh!”
Năm nghìn đệ tử Thánh Tông đồng loạt khom người lĩnh mệnh. Khuôn mặt khổng lồ hình thành từ mây quét mắt nhìn bọn họ, sau đó chậm rãi tiêu tán.
Cùng lúc đó, một giọt nước biển sáng lấp lánh phía dưới đại lục hắc ngọc chợt bay lên không trung, sau đó thì càng lúc càng to. Cho đến khi nó chạm đến vòm trời thì đã chiếm lĩnh toàn bộ tầm nhìn của mọi người.
Đây là một mảnh thế giới rách nát tàn tạ không chịu nổi, trên đó có vô số vết nứt cực lớn, bên trong là thứ nguyên loạn lưu không ngừng dâng trào.
“Ha ha ha! Ban đầu còn tưởng rằng lần này trở về cũng chỉ là đánh đánh giết giết, không ngờ lại được tham dự đại sự thế này!”
“Truyền thừa Binh Gia Chiến Trận, lão tử tới đây!”
Ba nghìn đệ tử vừa được triệu hồi từ các chiến trường, người thì có vẻ dũng cảm, người lại thản nhiên, cũng có người lạnh lùng nhưng cơ thể bọn họ đều nhanh chóng phản ứng, trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách xa xôi, nhảy vào mảnh vỡ thế giới. Kim quang lập loè, trong nháy mắt đã biến mất không còn bóng dáng.
Hai nghìn đệ tử đứng trên đại lục hắc ngọc dùng ánh mắt phức tạp nhìn nhau. Không ngờ lại xảy ra biến cố như vậy, bọn họ vốn là nhân vật chính nhưng lúc này hình như đã biến thành nhân vật phụ mất rồi!
Về việc này, Bạch Đông Lâm lại không thèm để ý chút nào, mục tiêu của hắn chỉ có hạt giống pháp tắc, Binh Gia Chiến Trận gì gì đó chẳng liên quan gì tới hắn. Thứ đồ này vừa nghe cũng biết là dùng để chém giết trên chiến trường rồi, tác dụng đối với hắn không lớn.
Bạch Đông Lâm cũng lười suy nghĩ nhiều, lập tức thi triển thần thông Chỉ Xích Thiên Nhai, vừa nhấc chân đã đến ngoài mảnh vỡ thế giới. Trên vòng tay, chữ ‘Binh’ nho nhỏ chớp mắt hóa thành kim quang bao kín thân thể hắn, chui vào mảnh vỡ thế giới rồi nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi.
Mảnh vỡ thế giới này được Thánh Tông lão tổ đặt tên là: Binh Giới!
Từ đây có thể thấy được mức độ coi trọng của Thánh Tông đối với truyền thừa Binh Gia Chiến Trận, là nhất định phải đạt được!
Hình ảnh liên tục lưu chuyển, đến khi tầm mắt Bạch Đông Lâm khôi phục lại bình thường thì hắn đã đứng ở ‘vũ trụ’ trong hư không.
Chân không, nhiệt độ thấp, đủ loại xạ tuyến, phóng xạ nồng độ cao… nếu đổi thành người bình thường thì sẽ chết ngắc ngay lập tức. Thế nhưng hoàn cảnh ác liệt này đối với Bạch Đông Lâm lại như là gãi ngứa, không hề có chút cảm giác nào. Ngay cả đảo ngược tổn thương trong cơ thể cũng chẳng thèm kích phát.
Phàm là tu sĩ đột phá tới Thần Văn Cảnh (Nguyên Thần Cảnh) thì đã có thể ngao du vũ trụ hư không mà không phải chịu bất kỳ tổn thương nào rồi, huống chi là với thực lực hiện tại của Bạch Đông Lâm. Tính ra thì hoàn cảnh trong Hắc Ngục còn ác liệt hơn vũ trụ hư không này nhiều.
Đương nhiên, nếu vận khí của ngươi chả ra gì, gặp phải một số tinh thể đáng sợ hay tai nạn vũ trụ cỡ lớn thì cũng có nguy cơ chết bất ngờ. Trừ khi đạt tới cảnh giới đại năng Thần Ma Quy Nhất, vũ trụ hư không sẽ chẳng là gì.
Thứ đáng sợ nhất trong vũ trụ thật ra lại là ‘khoảng cách’. Nếu bị lạc trong biển sao vũ trụ, đối mặt với khoảng cách kinh khủng đếm bằng ngàn tỷ năm ánh sáng thì dù có là đại năng cũng sẽ sinh lòng tuyệt vọng.
Nếu đại năng gặp phải tình huống này, có thể dùng một phương pháp xử lý rất đơn giản nhưng cũng rất bất đắc dĩ để giải quyết. Đó chính là tự sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận