Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1724 - Thiên Càn đại lục (2)

“Hả? Có chuyện gì vậy? Không phải đây là chiến hạm của tiểu tam tử sao?”
Bốn bóng người đứng trên không trung, lạnh lùng nhìn xuống, toàn thân họ được bao phủ trong bảo quang sáng chói, thời không đóng băng xung quanh bị đẩy lùi, không thể tiến thêm được nữa.
Cụp! Cụp cụp!
Âm thanh giẫm đạp thanh thúy truyền đến từ bên trong ngọn lửa, một bóng người lờ mờ dần dần hiện rõ, đang đi trên thời không đóng băng mà hệt như bước đi trên mặt đất bằng phẳng.
“Chân Nhất Cổ Khí?”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm lóe sáng, hắn thấy rõ thần binh bên trong ánh sáng chói lóa đang bao phủ mấy người kia, toàn bộ đều là Cổ Khí chứa đựng Bản Nguyên hoàn chỉnh, đây cũng là lí do tại sao họ chỉ là thập cảnh nhưng lại có thể thoát khỏi thời không đóng băng.
Tuy lĩnh vực hắn đang thi triển lúc này khá yếu, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, nói sao đi nữa thì lĩnh vực siêu thần cũng là sức mạnh của thập nhất cảnh, quy cách vượt trên thập cảnh, những vật có cấp bậc khác biệt sẽ không thể chống lại.
Càn gia là một gia tộc vô cùng lâu đời, có thể có một chút lai lịch cũng là chuyện hợp tình hợp lý, thậm chí trong số tổ tiên của họ có thể đã từng sinh ra thập nhất cảnh, hoặc là đạt được Cổ Khí thông qua các con đường khác.
“Ngươi là ai? Tại sao muốn tập kích Thiên Càn đại lục?”
Lão giả cầm bảo ấn trong tay chính là chủ của Thiên Càn Thần Vực, Thần Vương Càn Côn, dáng vẻ cực kỳ uy nghiêm, khí thế át người, nhìn thẳng vào Bạch Đông Lâm bằng ánh mắt sắc bén.
Bọn họ không ở cùng cảnh giới với hắn, thậm chí họ còn không nhận ra được lĩnh vực triển khai giữa trời đất, có thể đây là một trong những đặc tính của Chân Ngã Duy Nhất Cảnh, nếu họ biết được thì sao có thể bình tĩnh đến vậy.
Bọn họ suy đoán rằng người có thể đóng băng thời gian trên phạm vi rộng lớn như vậy, phỏng chừng hắn có thiên phú mạnh mẽ về thời không, hoặc là, hắn đã sử dụng tạo vật công nghệ có thể tạm ngừng thời gian.
“Cổ Khí đã cho các ngươi sự can đảm nhìn thẳng vào ta, xem ra trước hết phải hạ gục các ngươi thì mới có thể tiến hành các trình tự sau đó một cách suôn sẻ.”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm lãnh đạm, chậm rãi siết chặt hai nắm đấm, hắn chỉ là một phân thân, sức mạnh có thể dùng được khá ít, không thể thỏa thích sử dụng các loại đại bí thuật thần thông được, để tiết kiệm sức mạnh, tốt nhất là một đòn hạ địch, đề phòng đối phương phát động Cổ Khí, làm bộc phát sức mạnh Bản Nguyên.
“Bát Bộ Thần Cấm!”
“Phong! Hỏa!”
Ào! Vù——
Vụt vụt!
“Khụ khụ khụ! Nhanh quá! Công kích quá mạnh!”
Càn Côn trợn tròn hai mắt, một lỗ máu xuyên qua ấn đường từ trước ra sau, ánh mắt tức thì trở nên mờ mịt, trong cảm nhận ý chí, ba vị phụ bối của ông ta cũng bị đánh vỡ ấn đường.
Đây là quái vật gì thế này?!
Trận chiến kết thúc trong thoáng chốc, lòng bàn tay trở nên trống rỗng, ngay cả Cổ Khí cũng bị đoạt đi mất.
“Thật thà được khoan hồng, chống lại bị nghiêm trị.”
“Nói thật cho ta biết, kho báu của Thiên Càn Thần Vực ở đâu?”
Ý chí của hắn quá yếu, phạm vi che phủ quá nhỏ, do đó không có cách nào tìm ra vị trí của kho báu.
Trong Ngưng Đọng Thời Không, bộ não trong suốt như pha lê trộn lẫn với những hạt phân tử máu màu vàng kim rực rỡ, trông giống như những bông hoa thủy tinh, xuyên qua chân trời.
Tĩnh lặng, thê lương và tuyệt đẹp.
“Ngươi muốn kho báu của Thần Vực!?”
Nét mặt Càn Côn sửng sốt, nhìn Bạch Đông Lâm bằng ánh mắt sững sờ, trong sinh mệnh dài đằng đẵng của mình, ông ta chưa từng gặp phải người nào kiêu căng ngạo mạn như vậy.
Liệu hắn có thực sự biết được bản thân đang làm gì không?
“Ha ha, ta cảm thấy biểu hiện của ta đã đủ rõ ràng rồi, các ngươi chỉ có hai lựa chọn, hoặc là chủ động giao kho báu ra, hoặc là ta tốn chút công sức, nghiền nát từng tấc một của Thiên Càn đại lục, tiêu diệt hết thảy mọi phân tử hữu hình, khiến không gian vĩ độ sụp đổ......”
“Chắc hẳn như thế thì có thể đào kho báu ra được rồi, đúng chứ?”
“Ta cho ngươi mười hơi thở để suy nghĩ.”
Ánh mắt Bạch Đông u ám, hơi thở tàn bạo xộc thẳng lên trời, Càn Côn chỉ cảm thấy tầm nhìn của mình bị bóp méo, sâu trong đáy mắt mình, ông ta nhìn thấy cả một vũ trụ hóa thành tro tàn, vô tận chúng sinh quay về với đống đổ nát trong tiếng than khóc thảm thiết.
Ý thức nói cho ông ta biết những hình ảnh này đều là thật, người đàn ông này không nói đùa, hắn thật sự làm được!
“Các hạ thần thông vô lượng, Côn tâm phục khẩu phục, nhưng ngài cần phải hiểu một việc, Thiên Càn thần vực chẳng hề đơn giản như ngài nghĩ, bọn ta được Cổ Hồng Tiên Triều che chở, ngài đã chuẩn bị hứng chịu cơn thịnh nộ của Tiên Triều hay chưa?”
Sắc mặt Càn Côn thay đổi, kho báu thần vực quan trọng đến thế, tài nguyên của hàng chục vạn đế quốc vừa mới hội tụ ở đây, chín phần trong đó được dùng để cống nạp cho Cổ Hồng Tiên Triều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận