Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1567: Thiện và ác (3)

Thiện ác cố định! Lại là thiện ác cố định!!
Bạch Đông Lâm cúi đầu xuống chắp tay ngắm nhìn bầu trời. Dưới một góc nhìn đặc biệt nào đó, Duy Nhất Chân Giới như chia làm hai loại màu sắc rõ ràng.
Màu trắng tinh khôi đại biểu cho “Thiện”, Mẫu Hà chiếm giữ trên đó.
Màu đỏ đen đại biểu cho “Ác”, Đoạn Tí chiếm giữ trên đó.
Mà hắn lại bị kẹp giữa hai người đó, một luồng khí cơ đáng sợ mơ hồ kết nối ba người lại với nhau.
“Quả nhiên là vậy ư? Duy Nhất Chân Giới, thiên địa chúng sinh cực kỳ quan trọng nên các ngươi mới cố gắng tranh giành như vậy.”
“Hừ! Không chừng tương lai sau này, thứ các ngươi khát vọng sẽ trở thành con dao sắc bén giết chết các ngươi!”
Trong ánh mắt của Bạch Đông Lâm loé lên tia sáng lạnh, góc nhìn kỳ lạ đó lập tức biến mất, đất trời khôi phục dáng vẻ vốn có của nó.
Lúc này, sau khi bị đại quân Nhân tộc thô bạo trấn áp, tất cả nhà giam bạo loạn, tất cả quái vật vặn vẹo đều bị giết chết. Tuy xuất hiện không ít thương vong nhưng may mà không làm quái vật lan ra bên ngoài.”
Đều uổng công mà thôi.
Bạch Đông Lâm khẽ lắc đầu rồi bước về phía trước một bước quay về Ngọc Kinh sơn, hắn không cần phải ra tay can thiệp vào chuyện này, bởi.không có ý nghĩa gì cả.
Phương pháp ngăn cản “Ác” nhiều thời đại Nhân tộc nghĩ ra đã hoàn toàn mất hiệu lực.
Ngày xưa, Nhân tộc giam giữ tất cả tội phạm cực ác, tuỳ ý để bọn họ chết già trong tù, hành động này đã hạn chế được sự lan tràn của “Ác” với mức độ rất lớn.
Nhưng bây giờ, Đoạn Tí đã thành công sáp nhập vào “Ác”, “Ác” vận chuyển tuần hoàn theo bản năng đã có được ý thức. Phương pháp muốn dùng tội phạm cực ác làm vật chứa để giam giữ “Ác” đã không thể thực hiện được nữa rồi.
“Ác” có ý thức có thể giết chết tội phạm cực ác rồi chạy ra ngoài, thay ký chủ mới.
Thứ hư vô mờ mịt như “Ác” vốn không thể tiêu diệt được, bởi vậy có thể thấy được, bắt đầu từ hôm nay, Nhân tộc sẽ không còn được yên bình nữa.
Chúa tể cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra, dù ra tay giết chết quái vật bị “Ác” ô nhiễm thì sao? Một giây sau sẽ lại có “Ác” mới xuất hiện trong một góc nào đó trên bầu trời.
Thiện ác cố định có nghĩa là, luôn có một bộ phận sinh linh sẽ trở thành vật dẫn của “Ác”, biến thành quái vật cực ác.
Muốn giải quyết triệt để “Ác” thì chỉ có một cách, đó chính là giết chết tất cả sinh linh trong Duy Nhất Chân Giới. Mà rõ ràng là chuyện này là chuyện không thể.
“Cũng may ta còn có một cách.”
Trong mắt Bạch Đông Lâm loé lên ý cười, Đoạn Tí để lộ lá bài chưa lật, lá bài này nhìn có vẻ khó giải, nhưng trong lòng của hắn lại thở phào nhẹ nhõm, không sợ ngươi ra tay, ta chỉ sợ ngươi vẫn luôn núp trong bóng tối mà thôi.
Để đối phó với Mẫu Hà, hắn đã chế tạo ta một sát khí có tính nhằm vào. Sát khí này vốn chỉ có tác dụng với Mẫu Hà, nhưng đúng lúc Đoạn Tí lại dồn hết tâm tư kéo bản thân tới cùng một vị trí với Mẫu Hà, chủ động nhảy vào trong “tầm bắn” của sát khí!
Vô duyên vô cớ đã làm hắn đỡ mất công hơn một nửa!
“Cuối cùng, khát vọng của các ngươi sẽ giết chết các ngươi!”
Trong Hắc Ám Sâm Lâm, bóng dáng của Mẫu Hà và Đoạn Tí dần dần trở nên rõ ràng, từng lá bài chưa lật cũng lần lượt được lật lên.
Bạch Đông Lâm núp trong bóng tối suýt nữa cười thành tiếng!
Trời tối, không được ra khỏi cửa.
Đây là quy tắc của tổ tiên đã lưu truyền mấy trăm năm trong Tường Vi sơn trang, có người nói, trong bóng tối đen kịt cất dâu quái vật quỷ dị đáng sợ.
Hễ người nào không nghe lời, sau khi mặt trời lặn còn ra khỏi sơn trang đi lung tung thì sẽ không còn sống trở về được nữa, cũng không còn xương cốt đâu.
Keng! Keng keng!
Ánh chiều tà khi mặt trời lặn biến mất trong ba tiếng chuông hồn hậu, một giây sau, bầu trời đen kịt lập tức bao phủ mặt đất.
Tường Vi sơn trang có hơn một trăm nghìn người, tiếng người rộn ràng đột nhiên gián đoạn giống như có một bàn tay vô hình bóp cổ, tất cả mọi gia đình đều đóng cửa, trên đường phố rộng lớn không thấy có một bóng người.
"Nãi nãi, con sợ..."
“Tiểu Đoàn Tử ngoan đừng sợ! Ngủ đi, chờ trời sáng là không sao nữa rồi. Có tượng thần chúa tể chí cao vô thượng bảo vệ chúng ta, những con quái vật đó không dám xuất hiện đâu.”
“Vâng! Con không sợ! Con sẽ ngủ ngoan! Khò khò…”
Bà lão có khuôn mặt hiền hoà, bàn tay tiều tuỵ nhẹ nhàng vỗ đầu tiểu cô nương, trong mắt loé lên một tia đau lòng. Tiểu Đoàn Tử của nàng quá đáng thương, trên đường quay về sơn trang, phụ mẫu về muộn một chút nên đã vĩnh viên biến mất trong màn đêm.
‘Hỡi các vị thần bảo vệ Nhân tộc, các vị chúa tể chí cao vô thượng, xin các ngươi hay chúc phúc cho Tiểu Đoàn Tử, phù hộ nàng bình an lớn lên…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận