Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 207: Đầy kinh nghiệm sa trường

Chỉ là một bàn tay đối với Hắc Hổ mà nói không có ảnh hưởng gì quá lớn, nhưng điều này lại khiến hắn ta rất bẽ mặt, may mà không có thuộc hạ nào nhìn thấy chứ nếu không dự là đã bị hắn ta giết người diệt khẩu rồi. Tay phải Hắc Hổ lập loè hắc quang, năng lượng đen ngưng tụ rồi tạm thời hóa thành ngón tay cùng lòng bàn tay. Hắc Hổ nắm chặt tay phải vào rồi khàn giọng nói:
“Đao tốt!”
Bạch Đông Lâm nghe vậy thì trên mặt lộ ra ý cười, tay trái gõ lên trên lưỡi đao đen nhánh, tạo ra tiếng đao mình rất chi là êm tai.
“Tử Triệu, đương nhiên là đao tốt!”
Sắc mặt Hắc Hổ âm trầm, đao thì đúng là tốt thật đấy nhưng tiếc là thực lực của chủ nhân không đủ nên sức mạnh có thể kích phát còn chưa đe dọa đến tính mạng được. Hắc Hổ không có thời gian để lãng phí ở đây.
“Ám Nhật!”
Hắc Hổ chắp hai tay trước ngực sau đó khẽ mở ra, một chút ánh sáng đen giữa lòng bàn tay lập tức bành trướng lan rộng ra ngoài thành một quả cầu khổng lồ bao trùm toàn bộ Trụy Nguyệt Khanh.
Bạch Đông Lâm chỉ cảm thấy trước mặt lóe lên hắc quang rồi lập tức chìm vào bóng tối, ngũ quan của hắn đã hoàn toàn bị tước đoạt.
Đối mặt với pháp thuật kỳ lạ như vậy nhưng vẻ mặt Bạch Đông Lâm vẫn tỉnh táo. Linh hồn đang ngồi xếp bằng trong Thần Hải mở mắt, đường thẳng kim sắc trên mi tâm hé mở, con ngươi màu vàng kim hơi chuyển động.
“Linh Hồn Chi Nhãn – Phá Hư!”
Một hình ảnh đen trắng ba trăm sáu mươi độ không có góc chết lập tức hiện lên trong đầu Bạch Đông Lâm. Có bóng người xuất hiện sau lưng Bạch Đông Lâm, lòng bàn tay đen nhánh đang từ từ đè lên đầu hắn. Đúng là định láo nháo pháo ăn xe, đã thi triển loại pháp thuật này mà lại còn định đánh lén từ phía sau nữa chứ.
Bạch Đông Lâm siết chặt Tử Triệu trong tay, hắn vung đao lượn vòng rồi chém về phía Hắc Hổ.
Sắc mặt Hắc Hổ lập tức tái xanh, thân hình thoăn thoắt tránh né đại đao, sau đó lại công kích Bạch Đông Lâm từ phía bên tay trái.
Bạch Đông Lâm dừng thế đao rồi lại bổ thêm cho đối phương nhát nữa.
Hắc Hổ dừng bước lùi về phía sau.
Thanh đao tên Tử Triệu này vô cùng sắc bén, hắn ta căn bản là không dám đối đầu trực diện với nó. Hắn ta đã công kích liên tục hai lần nhưng dường như “Ám Nhật” hoàn toàn vô dụng với đối phương.
Tay phải Hắc Hổ xiết chặt hư không, quả cầu đen nhánh khổng lồ kia nhanh chóng co rút lại rồi biến thành một cây trường côn đen nhánh, hạ xuống lòng bàn tay hắn ta.
Tay trái Hắc Hổ vuốt nhẹ lên thân trường côn, hắc viêm nhanh chóng lan tràn toàn bộ thân côn. Hắn ta khàn giọng nói với Bạch Đông Lâm:
“Ta thừa nhận là ta đã xem thường ngươi. Tiếp theo ta sẽ cho ngươi biết, cho dù cùng một cảnh giới thì cũng chênh lệch một trời một vực!”
Nhìn thấy Hắc Hổ tay cầm trường côn, Bạch Đông Lâm hơi sững người sau đó lại toét miệng cười, nói với đối phương:
“Ha ha, một tên khí tu như ngươi không thi triển pháp thuật tế ra pháp bảo mà lại định đánh cận chiến với ta à?” Bởi vì thân hình trở nên to lớn nên giọng nói của hắn cũng như sấm nổ rền vang.
“Hừ! Đối phó với ngươi như vậy là đủ rồi!”
Lời còn chưa dứt thì thân hình Hắc Hổ đã nhoáng lên, sau đó lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu Bạch Đông Lâm. Hắn ta giơ trường côn lên quá đầu rồi hung hăng nện xuống.
Hắc viêm quấn quanh trường côn đen nhánh. Nó giống như gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không, phần cuối nhanh chóng biến lớn, không gian bị đè ép đến mức méo mó vụn vỡ.
Hai tay Bạch Đông Lâm nắm chặt Tử Triệu, hất lên đón đỡ trường côn.
Keng! Một tiếng động lớn vang lên, thân thể khổng lồ của Bạch Đông Lâm bị đập rớt khỏi hư không nện thẳng xuống mặt đất tạo thành một cái hố lớn, những vết nứt dày đặc lan rộng đến vạn trượng, khói bụi mù mịt khắp nơi.
Lão tặc này, sức lực lớn thật đấy!
Chỉ Xích Thiên Nhai – Kính Tượng!
Bóng dáng Bạch Đông Lâm trong hố lóe lên rồi nhanh chóng biến mất. Nháy mắt đã có mười bóng người khổng lồ vây chặt Hắc Hổ. Mười luồng đao quang cực lớn mang theo đao ý phá diệt xé rách không gian chém về phía hắn ta!
Thần thông Không Gian thật sự tinh diệu!
Sắc mặt Hắc Hổ hơi thay đổi, năng lượng hắc ám phía sau lập tức hội tụ lại thành hai đôi cánh tay, trường côn đen nhánh chia làm ba.
Keng keng keng!
Trong khoảnh khắc, vô số ánh đao ánh côn che kín cả hư không. Không gian bị xé nát, dư âm rơi xuống khiến mặt đất nứt vỡ, Trụy Nguyệt Khanh khổng lồ cũng bị hai người tàn phá thành từng mảnh.
Kinh nghiệm chiến đấu của tên Hắc Hổ này nằm ngoài dự đoán của Bạch Đông Lâm. Dường như hắn ta không phải khí tu mà là một thể tu cường hãn đầy kinh nghiệm sa trường.
Mắt thấy đánh mãi không xong, vật chất trong cơ thể sắp tiêu hao hết sạch, trong lòng Bạch Đông Lâm kêu gọi Tử Triệu khiến nó bắt đầu điên cuồng cắn nuốt năng lượng. Thân đao đen nhánh lấp lánh hào quang rực rỡ, một luồn đao khí khủng khiếp đang dần dần hội tụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận