Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 627: Cắt đoạn thời không

Ông lão nhẹ nhàng thở dài và lắc đầu như không biết giải thích thế nào. “Đông Lâm, ta muốn hỏi ngươi, có phải ngươi đã mở hơn một vạn mạch linh khiếu, hơn nữa còn không phải bình thường?”
Bạch Đông Lâm sững sờ, không ngờ bí mật của mình lại bị ông lão nhìn thấu. Nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, thực lực của ông lão vô cùng mạnh mẽ, nhìn ra được cũng bình thường.
Chỉ cần chưa chạm đến bí mật sâu thẳm nhất của hắn, Dựng Thần chú Ma Chân kinh, là ổn rồi! Hắn chậm rãi gật đầu.
Quả nhiên là tiểu tử này!
Ông lão thầm nghĩ, vẻ mặt trịnh trọng. Cảm giác vừa rồi của ông đã đúng, tuy rằng rất tò mò nhưng lời tổ tiên đã dạy không thể làm trái, vậy nên không tiện soi mói bí mật của Bạch Đông Lâm.
Lời dạy của tổ tiên từ bảy đời trước truyền đến nay vẫn chưa mai một, là “ngư ông” của thời đại này và tiếp sau đó, ông không thể làm trái lời dạy của tổ tiên.
Nếu làm sai một bước sẽ gây ra họa ngập trời.
Như đã quyết chắc trong lòng, ông lão nghiêm nghị nhìn Bạch Đông Lâm bình tĩnh nói:
“Đông Lâm, những chuyện xảy ra tiếp sau đây tốt nhất nên giữ kín trong lòng! Tuyệt đối không thể cho người khác biết, chuyện này vô cùng quan trọng!”
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm như đông cứng lại, thầm nghĩ chuyện quan trọng như vậy còn nói với hắn làm gì? Hắn không biết gì cả, càng không muốn biết!
Thoạt nhìn cũng đủ hiểu chuyện này rất phiền phức, hắn không muốn rước thêm chuyện vào thân.
Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ông lão, hắn cũng chỉ đành gật đầu:
“Ngài yên tâm, vãn bối thề…”
“Không cần!”
Ông lão xua tay ngắt lời Bạch Đông Lâm.
“Chuyện này liên quan trực tiếp đến ngươi, ta tin ngươi sẽ giữ bí mật!”
“Đông Lâm, nhìn đây!”
Ông lão vung tay lên, trong cổ áo liền bay ra chín chữ tỏa ra hào quang lóng lánh, những chữ này không giống bất kỳ ngôn ngữ thông dụng nào, nhưng Bạch Đông Lâm nhìn vào lại lập tức hiểu ra ý nghĩa.
“Lâm, Binh, Đấu, Giả, …”
“Chẳng lẽ đây là, “Cửu tự Chân ngôn”?”
Không đúng!
Bạch Đông Lâm nhíu mày, hắn đã từng nghiên cứu sâu về “Cửu tự Chân ngôn” của đạo giáo, tuy rất giống nhưng cũng chỉ là mặt ngoài, chín chữ này về bản chất lại khác hẳn “Cửu tự Chân ngôn” hắn đã học!
Như nhìn thấu sự nghi ngờ trong lòng Bạch Đông Lâm, ông lão chậm rãi nói:
“Đây không phải “Cửu tự Chân ngôn” trong Đạo giáo, cái kia là đạo pháp mà đây là chiến pháp, tên của nó là CỬU BÍ!”
Cửu bí ?! (Lâm, Binh, Đấu, Giả, Giai, Trận, Liệt, Tiền, Hành)
Bạch Đông Lâm run lên, trong đầu như có một tia sét xẹt qua, hắn không khỏi nuốt nước bọt, khó khăn hỏi:
“Tiền bối, xin cho vãn bối biết tôn tính đại danh?”
“Ha ha, lão phu không có tên, người đời đều gọi ta là “ngư ông”, hoặc là “ông lão câu cá”, vân vân, nhưng…”
Ông lão vuốt nhẹ chòm râu, khuôn mặt nở nụ cười như đang hồi ức:
“Nếu là ngươi, thì nói ra cũng không sao, lõa phu họ Khương!”
Bạch Đông Lâm nghe xong liền nheo mắt lại giấu đi sự kinh ngạc trong đôi mắt của hắn.
Họ Khương, là con cháu của Thần vương Khương Thái Hư…
Chẳng trách lại biết được “Cửu bí” này, ông lão này có liên hệ với thế giới đó.
Tuy rằng kinh ngạc nhưng vẫn chưa đến mức hốt hoảng, Bạch Đông Lâm đã sớm chuẩn bị trong lòng.
Thế giới này là một đống hỗn tạp, anh em Hồ Lô cũng có, còn cái gì không có được nữa?
Ông lão câu cá như rơi vào hồi ức nên không để ý đến sự khác thường của Bạch Đông Lâm, tiếp tục nói:
“Cửu bí chính là bí mật gia truyền của nhà họ Khương, không ai biết được nó có từ lúc nào, nhiều đời cải tiến và hoàn thiện khiến chiến pháp này trở nên cực kỳ mạnh mẽ, vô cùng phi phàm, rất khó đạt được!”
“Vốn dĩ chỉ có người trong tộc mới được truyền dạy, không truyền người ngoài, nhưng ngươi thì khác. Đông Lâm, ngươi có một cơ hội để chọn một trong “cửu bí”, nên cảm nhận và lựa chọn cẩn thận.”
Ông lão câu cá vung tay lên, chín chữ cái lóng lánh lơ lửng bay lượn xung quanh Bạch Đông Lâm, từng chữ đều toát ra khí thế cường hãn.
“Tiền bối Khương, ta …”
Bạch Đông Lâm nhất thời không biết nói sao, trong lòng bối rối không biết nên lấy hay thôi.
“Chọn đi!”
Ông lão nghiêm nghị nói, ý muốn không cho hắn từ chối.
“Thôi được!”
Bạch Đông Lâm xoa hai tay vào nhau, mỡ dâng đến miệng còn chê thì đúng thật là hết nói nổi, dù gì cũng “nuốt” vào rồi chẳng lẽ còn bắt “nôn” ra không bằng!
Nghe theo lời mách bảo của trái tim, Bạch Đông Lâm không do dự đưa tay chọn lấy một chữ, “Hành!”
Hành, đại diện tốc độ, nhanh đến mức có thể chạm đến thời gian!
Mà đó chỉ là nguyên gốc, theo lời của ông lão họ Khương thì qua tay nhiều cường giả cải tiến ắt hẳn phải mạnh hơn lúc trước nhiều.
Ví dụ chân thật nhất là lúc trước ông lão hất tay một cái liền cắt đoạn thời không trong phạm vi trăm vạn dặm xung quanh!
Ngay lúc Bạch Đông Lâm chạm vào chữ “Hành”, chữ cái lập tức hóa thành một điểm sáng bay vào trong thần hải của hắn, khắc sâu vào thần hồn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận