Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1180: Đoán sai

“Diệt!”
Ý niệm vừa động, Chí Ác chủ động tiêu diệt tất cả hạt Thần lực, những tên nhóc khó giải quyết này vẫn nên giao cho bản thể xử lý.
Khoảnh khắc chết đi, Chí Ác lập tức sống lại trong bản thể thế giới Huyết Hải, không cần trao đổi, tất cả ký ức trong nháy mắt được đồng bộ.
“Hả? Vậy mà lại đoán sai…”
Bạch Đông Lâm đã nuốt chửng mấy triệu tầng vị diện, bóng dáng mãnh liệt dừng lại, tư duy điên cuồng kích động, tin tức của Chí Ác về thứ đó rất ít, ngoại trừ biết những thứ đó không có Thần Hồn ra thì không còn gì khác.
“Diệt!”
Thời gian cấp bách, Bạch Đông Lâm cũng không kịp suy nghĩ nhiều, ý chí quỷ dị đã theo Minh Hà lan tràn xuống.
Không chuyên tâm kéo dài, tốc độ càng nhanh hơn, giữa hô hấp đã đạt tới tầng thứ một trăm triệu.
Đây chính là ưu thế của Ý Chí, vượt xa tốc độ kéo dài của thần niệm, Ý Chí có thể bỏ qua khoảng cách, trong nháy mắt đạt tới Ý Chí cực hạn bản thân có thể đạt tới.
Ý Chí nằm ở “Ý”, trong đầu một phàm nhân hiện lên hình ảnh tận cùng vũ trụ, vậy thì về mặt khái niệm mà nói, trong nháy mắt hắn đã vượt qua vô số năm ánh sáng đến tận cùng vũ trụ, nhưng đây là một loại tưởng tượng giả thiết. Mà cường giả châm ngòi ý chí đã lập tức biến khái niệm tư tưởng này thành hiện thật, và bọn họ gọi nó là… Ý Chí!
Cho nên, khi ý chí của Bạch Đông Lâm kéo dài đến tầng thứ một trăm triệu Vực Sâu, cách Chí Ác tử vong mới đi qua, những bóng dáng quỷ dị đó vẫn còn di chuyển gian nan, chưa hoàn toàn bước vào trong vị diện, như bị kẹt trong thời không.
“Thú vị, rốt cuộc đây là thứ gì?”
Ý chí của Bạch Đông Lâm trong trạng thái người quan sát, không để ý đến tất cả trở ngại, trong nháy mắt lập tức nhìn thấu trong ngoài những bóng dáng quỷ dị này, nhưng kết quả quan sát lại khiến cho hắn càng thêm nghi ngờ.
Đây là thứ hắn chưa bao giờ nhìn thấy.
Cũng chỉ có thể xưng là “thứ”, đầu tiên bài trừ bọn chúng là sinh mệnh, bởi vì hắn không quan sát được khí tức sinh mệnh và khí tức Thần Hồn, ngay cả Chân Linh cũng không tồn tại, chỉ có một mảnh hư vô âm u.
Hạt thân thể cấu thành bọn chúng cũng rất đặc biệt, đen kịt thâm sâu giống như từng lỗ đen nhỏ, không giây phút nào ngừng nuốt chửng linh khí thiên địa của ngoại giới.
“Đây là quái vật từ đâu ra vậy?”
Quan sát sâu vào, Bạch Đông Lâm hoàn toàn khiếp sợ, đây không phải là sự vật nằm trong nhận thức của hắn, không phải là Nhân tộc Yêu tộc, không phải dị tộc, thậm chí càng không giống sản vật của hiện thế.
Đây là kẻ thù chưa rõ.
“Dù cho thế nào, nếu những tên nhóc các ngươi muốn can thiệp vào sự lột xác của Ny Ny, thì phải bước qua xác của ta trước tiên!”
Ý niệm vừa động, Bạch Đông Lâm đã lập tức sống lại.
Bỗng chốc dẫn đến đôi mắt đỏ như máu tươi chú ý.
"Giết!!!"
Bạch Đông Lâm mang vẻ mặt hung lệ, toàn thân tỏa ra kim diễm, đạp nát hư không, trong giây lát hắn đã xuất hiện phía trên người mang mặt nạ. Hắn hội tụ thần lực toàn thân vào quyền và hung hăng đánh vào đầu lâu của người mang mặt nạ.
Rầm rầm!
Vô tận vĩ lực lan tràn ra ngoài, hư không dập dờn không ngừng như sóng nước. Cũng không biết vùng hư không này đã phát sinh ra loại ngụy biến gì mà nó không hề tổn hao chút gì tại phía dưới sự công kích cuồng bạo này.
Rắc!!!
Mặt nạ hoàng kim của người mang mặt nạ bị đánh nát, làm lộ ra một khuôn mặt quái dị có đôi mắt màu đỏ thẫm. Khuôn mặt hắn bị bao trùm bởi lông dài xanh biếc.
Đầu hắn bị nện vào bên trong lồng ngực làm hiện ra một cái lỗ đen nhánh. Toàn bộ vĩ lực mênh mông vô ngần đã bị quán thâu vào bên trong cơ thể của người mang mặt nạ. Những hạt đen nhánh quỷ dị khó hiểu lấp lánh u quang mãnh liệt, chúng hủy diệt lực lượng và đồng thời thôn phệ cả quy tắc. Một bộ phận hạt không thể tiếp nhận lực lượng sẽ bị hủy diệt hoàn toàn, nhưng ngay sau đó sẽ có các hạt khác phân liệt để bù đắp.
Nhìn xem đầu lâu của người mang mặt nạ lao ra từ lồng ngực một lần nữa, thần sắc của Bạch Đông Lâm liền trầm xuống. Với một quyền vừa rồi của hắn thì ngay cả cường giả phong đế đón đỡ cũng phải đi nửa cái mạng.
Nhưng người mang mặt nạ này ngoại trừ bị đánh nát mặt nạ hoàng kim ra thì lông tóc của hắn lại không hề hư hại gì.
"Cái tên này..."
Bạch Đông Lâm giơ lên bàn tay, hắn nhìn xem đầu ngón tay mình có lông xanh đang không ngừng vặn vẹo nhúc nhích. Hai mắt hắn lóe lên hàn quang, vừa mới nãy ý chí của hắn luôn một mực quan sát mọi chi tiết trên thân thể của người mang mặt nạ mà ngược lại đã bỏ qua loại lông xanh này.
"Mẫu Hà, là ngươi sao?"
Lông xanh này vô cùng quỷ dị và tràn đầy khí tức không may mà hắn không thể quen thuộc hơn. Lúc trước hắn vì khí thể song tu mà đã đi sâu vào việc nghiên cứu chân linh, rồi không cẩn thận mà thăm dò ra cấm kỵ, rồi lập tức liền có điềm xấu giáng lâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận