Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1848 - Phong cách dần dần quỷ dị (2)

Quyền quang trảm kích khổng lồ với thế đi không giảm, xỏ xuyên qua từng tầng trong 33333 trọng thiên giới, cho đến khi đánh thủng vách tường của Hồng Mông thời không giới, xóa đi mấy vạn vũ trụ ở đại thiên ven đường, hung hăng va chạm lên vách Chư Thiên Hồng Hoang giới, để lại một khe rãnh đen kịt rồi mới chậm rãi tiêu tán.
"Không, không phải ta..."
Bạch Đông Lâm ngây ra nhìn quả đấm nắm chặt của mình, hắn lại không kiểm soát được. Không nghĩ qua là, lực mạnh thêm vài phần, dẫn đến mấy vạn đại thiên vô tội bị diệt.
"Hình như, có điểm gì đó là lạ?"
Răng rắc!
Trong lúc Bạch Đông Lâm trầm tư, thân thể mất đi ý thức bản ngã của đám cường giả bị xóa bỏ trên bầu trời bắt đầu tự động hiển hóa ra chân thân cao ngạo to lớn, cũng nhanh chóng rơi xuống đại lục Hồng Hoang.
"Nhiều thi hài như vậy, cũng không thể lãng phí được, nện vào hoa hoa cỏ cỏ thì cũng không nên!"
Bạch Đông Lâm lúc trước vẫn còn đang trầm tư, ánh mắt nhất thời bị hưng phấn thay thế được, hé miệng, Tuyền Qua Chư Thiên trong cơ thể khẽ chuyển, lực hút nuốt vô ngần lan tràn ra, đông đảo thi hài bị cuốn vào trong bụng.
"Ợ ~ thoải mái!"
Hài lòng xoa xoa cái bụng.
"Tuy bầu không khí của Chư Thiên Hồng Hoang không được tốt, nhưng chất lượng cường giả lại không thấp, năng lượng được luyện hóa ra rất chi là thuần túy khổng lồ."
Bạch Đông Lâm âm thầm cảm khái, thậm chí mơ hồ có chút chờ mong lại có một đám lão già bao che cho con, làm cho hắn no bụng.
Quyền nhận kinh khủng đánh xuyên vòm trời cao vô cùng của Hồng Hoang chí cao thái cổ, 33333 trọng thiên giới đều bị liên lụy, sức mạnh hủy diệt chấn động đánh thức rất nhiều sự tồn tại vô thượng.
Ánh mắt tức giận buông xuống nhìn quét, ý chí rộng rãi và khí cơ nghiêm nghị theo sát phía sau.
"Tên cuồng đồ lớn mật ở đâu ra!?"
"Hừ! Không phải người của Hồng Hoang ta, sinh linh vượt giới? Hay là, mật thám của Tai họa đen tối?"
"Bắt hắn lại, nghiêm hình tra hỏi!!"
Oành!!
Một bàn tay to bao trùm bầu trời xé mở dòng sông thời không chộp mạnh về phía Bạch Đông Lâm. Lòng bàn tay đó có vạn giới phát triển, hỗn độn hiển hóa, sức mạnh tin tức phức tạp quanh quẩn trên đó.
Vĩnh Hằng Bỉ Ngạn!
"Chuyện gì xảy ra!?"
"Chư Thiên Hồng Hoang đều điên rồi phải không? Đến cả Bỉ Ngạn cũng thế nữa, một lời không hợp là trực tiếp đấu võ!? Hơn nữa còn là ở bên trong phía địa chư thiên..."
Đồng tử Bạch Đông Lâm hơi co lại, hắn luôn cảm giác là lạ ở chỗ nào đó, nhưng lại không nói ra được, chỉ biết là lần lượt bị công kích mang theo sát cơ, lửa giận vô hình trong lòng ngày càng cực nóng, khó có thể ức chế được, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
"Hừ! Đánh thì đánh, ta sợ các ngươi chắc!?"
Một tia lý trí cuối cùng bị lửa giận ép xuống, vẻ mặt ngày càng hờ hững lãnh khốc, giống như là về tới trạng thái khi phá hủy chư thiên Tai họa đen tối, không kiêng nể gì cả, không có chỗ nào cần cố kỵ.
"Giết --"
Bạch Đông Lâm không trốn không né, thân hình khẽ động, hai tay tránh khỏi cự chưởng che bầu trời bất ngờ tập kích hướng trên trời cao. Mỗi khi bước ra một bước, toàn bộ thời không của Hồng Hoang chí cao thái cổ đều không chịu nổi gánh nặng, kịch liệt lay động.
Uy thế như vậy quả nhiên là kinh hãi, sắc mặt của sự tồn tại Bỉ Ngạn ngồi trong trọng thiên giới đều thay đổi.
"Cuồng đồ hung ác!"
"Các vị đạo hữu, xin hãy xuất thủ, cùng diệt tên này--"
"Cùng ra tay đi!!"
Đạo âm sáng rực như thiên lôi nổ vang, hơn ba mươi ngàn trọng thiên giới, rất nhiều thân hình to lớn cao ngạo bước ra, đặc biệt nọ là tam trọng giới vực chí cao -- Tử Tiêu, Thái Thượng, Thiên Đình, có ánh mắt Bỉ Ngạn vô thượng rủ xuống.
Ý chí phức tạp, khí cơ nghiêm nghị bao phủ Bạch Đông Lâm như sóng lớn mênh mông, dưới sự áp bách khí tức ấy, dòng sông thời không cũng vì thế mà tránh lui.
"Sợ là ta đã đến ma quật rồi nhỉ!?"
Bạch Đông Lâm đứng nghiêm dưới Thiên giới, cau mày, tầm mắt hờ hững nhìn quanh ra xa.
Trong cảm nhận của hắn bây giờ, nơi chí cao nhìn như tiên quang mịt mù này lại giống như ác ngục ngập máu, bóng tối vô tận và tử khí lành lạnh. Rất nhiều thân hình to lớn khổng lồ giống như ma vật vặn vẹo, ngay cả ánh mắt của Bỉ Ngạn kia cũng tràn đầy tà ý quỷ dị.
"Không ngờ thiên địa Hồng Hoang trong mong đợi lại là bộ dạng như thế này, nếu không phải tọa độ sống lại không bị sai, ta còn tưởng rằng mình đã vào sào huyệt của Tai họa đen tối nữa đấy, thật là khiến người thất vọng mà!"
Hắn âm thầm cảm thán trong lòng, chút thiện cảm còn sót lại cũng biến mất, bị lửa giận vô hình và sát khí bạo ngược thay thế được.
Nếu vẻ đẹp trong ảo tưởng đã bị phá vỡ, vậy thì Hồng Hoang không cần phải tồn tại tiếp nữa, hủy diệt đi!
"Giết! Giết đi!!"
Thân hình to lớn khổng lồ đua nhau lao xuống, ai nấy đều có vẻ mặt khốc liệt, ngậm miệng không nói, nhưng gào thét mà qua ý chí ở bên trong, tiếng kêu giết trận trận, bên tai không dứt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận