Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1896 - So trọng điểm tin tức (2)

"Khặc khặc, chậm rồi, chậm rồi!"
"Tiểu tử, nhớ kỹ tên thật của ta, chủ Thời Ma!!"
"Ngươi --"
Sắc mặt Bạch Đông Lâm trở nên khó coi, không chút do dự, bàn tay chợt nắm chặt, triệt để Thời Ma chôn vùi trong Tuyền Qua Chư Thiên, căn cơ để hắn ta tồn tại, đầu nguồn tin tức cũng bị bóp chết cùng.
Bộp!
Trong nháy mắt khi Thời Ma vẫn lạc, vùng thời không tràn ngập màu xanh lục đậm nhất thời nghiền nát như bong bóng ảo ảnh, thời không lại vặn vẹo phút chốc, cảnh tượng hiện thế chiếu rọi tới trở nên trừu tượng quái dị, giống như là hai đoạn thời không thác loạn bị mạnh mẽ hợp lại với nhau.
Ầm ầm!
Graoo --
Tiếng vật khổng lồ rơi xuống, hư không bị đè ép sụp đổ co rút, phát ra tiếng rít the thé khi từng tấc từng tấc mất đi.
Cảm giác mê loạn của Bạch Đông Lâm khôi phục trong phút chốc. Hắn không kịp suy tư, nhíu ngẩng đầu nhìn lên, một bóng ma vô biên vô tận đã bao phủ lấy hắn.
"Đây là..."
Cả vật thể có màu xám trắng, nguy nga huy hoàng, thân hạm có thể so với chư thiên lúc này trở nên u ám, vết nứt to lớn trải rộng các nơi, đặc biệt là một dấu bàn tay gần như cắt đứt chém ngang tất cả, cũng có ngọn lửa đen kịt đang cắt nơi cửa cháy hừng hực ở miệng vết cắt.
Chiến hạm chư thiên!!
Oành --
Hài cốt chiến hạm rơi xuống trước mặt, Bạch Đông Lâm theo bản năng giơ một tay lên trời cứng rắn bắt được thân hạm dài đến hơn mười hằng niệm, chất lượng kinh khủng vô cùng vô tận tác dụng lên toàn thân, tản ra một tia lực phản xung nho nhỏ từ dưới chân.
Răng rắc!
Khe nứt đen kịt lan tràn ra như mạng nhện, cho đến phía cuối tầm nhìn có thể quan sát được.
"Chết rồi, đều chết hết..."
Bạch Đông Lâm trút xuống cảm giác, nhìn thấy vô số bùn nhão hình người trong Chiến hạm chư thiên, đó đều là sinh linh đến từ Duy Vật Chư Thiên, cũng là bọn họ thúc giục quái vật lớn này.
"Hay cho tên chủ Thời Ma! Hừ, đúng là có thủ đoạn!"
Nháy mắt khi đỡ được chiến hạm chư thiên, Bạch Đông Lâm đã hoàn thành trao đổi tin tức với ngoại giới, hiểu rõ mọi thứ xảy ra từ dòng sông thời không, từ phân thân tha ngã.
Trong phút chốc, hắn đã bị Thời Ma thi pháp vây trong cạm bẫy quỷ dị là thời gian co rụt. Trong thời không lục quang chỉ là trôi qua trong nháy mắt, nhưng ở ngoại giới thì đã vượt qua mấy trăm năm.
Nếu chỉ là bóp méo thời gian bình thường đương nhiên là không làm khó được hắn, càng thêm không có khả năng quấy rầy việc đồng bộ tin tức của phân thân tha ngã.
Phân thân tha ngã luôn ở trạng thái người quan sát trong cơ thể Bạch Đông Lâm không nhìn thấy lục quang bóp méo thời gian, vẫn chảy với tốc độ bình thường, cũng tiếp nhận được tin tức đến từ ngoại giới. Nhưng tha ngã đem tin tức truyền lại cho bản tôn là cần thời gian, bởi vì bản tôn ở trong thời gian trôi qua rất chậm, quá trình truyền lại ấy tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng đối với Thời Ma là đã đủ rồi.
Giống như lời Thời Ma nói, đã muộn rồi.
Trong chớp mắt trong lúc đó, ngoại giới đã qua mấy trăm năm, chuyện kiếp nạn vạn tộc muốn làm, đã có đầy đủ thời gian để hoàn thành.
"Tuy cái tên Thời Ma đó lấy mạng sống ra đánh đổi, cũng chỉ là kéo chân của ta trong nháy mắt, nhưng có thể im ắng ảnh hưởng đến đầu nguồn tin tức của ta, không thể không nói, trên con đường thời gian ngươi là người mạnh nhất ta đã thấy!"
Tuy là kẻ địch nhưng sự thực chính là như thế, Bạch Đông Lâm cũng khinh thường đi phủ định sự cường đại của Thời Ma.
Để đo sự mạnh yếu của Bỉ Ngạn, chiều sâu tin tức tồn tại là một yếu tố rất mấu chốt. Không hề nghi ngờ, về mặt chiều sâu tin tức thì hắn mạnh hơn Thời Ma đấy, tuy Thời Ma có thể đánh lén thành công, nhưng điều đó dính đến thuộc tính ẩn giấu của "Đạo tin tức".
Đó chính là so sánh trọng điểm của đặc tính.
Tuy chiều sâu tin tức nghiền ép đối phương, nhưng trong tin tức của Thời Ma phần lớn thuộc về đạo và lý bên thời gian, về mặt "Thời gian" đương nhiên là hắn ta mạnh hơn Bạch Đông Lâm phát triển toàn diện, bởi vậy mới có thể bao trùm tin tức bên thời gian của Bạch Đông Lâm, cũng thay đổi tốc độ thời gian trôi qua trong nháy mắt.
"Chuyện cho tới bây giờ, nghĩ những thứ này cũng vô ích, cũng may vẫn không tính là quá muộn..."
"Ít nhất cánh cổng Vĩnh Hằng còn ở đó!"
Ngay khi thời gian trùng lặp, tin tức giao nhau, đã nhìn thấy tất cả phát sinh trong mấy trăm năm ngắn ngủi tại vùng đất Hôi Tịch này.
Hai mắt Bạch Đông Lâm híp lại, ngưng thần nhìn ra xa, ánh mắt xuyên qua thi thể không còn nguyên vẹn của thân hạm, nhìn thấy Ám Hồng cự thành đã đi ra từ trong vòng xoáy thời không.
Ám Hồng cự thành lúc này, đã có hình dáng rất khác so với khi hắn nhìn thấy vào ‘giây trước’.
Chín sợi xiềng xích đỏ tươi vô cùng to lớn lan tràn ra từ trung tâm thành cổ, ngập vào trong hư vô, nối liền với chín đám hư ảnh tròn trịa không nhìn rõ kích thước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận