Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1838 - Vô lượng Chư Thiên Đạo Diễn (3)

Dấu vết tồn tại của người siêu thoát là điều bí ẩn mà Tin Tức Chi Nguyên bổ sung thêm vào thời điểm cung cấp điểm tình báo về nguyên điểm cho hắn.
Cái gọi là dấu vết tồn tại là chỉ đặc tính nghịch thiên hữu dụng với người siêu thoát, lúc này, kể cả khi hắn đã thành công thì cũng chả có chút ý nghĩa nào.
“Cũng không đúng, chờ sau này ta đạt thành Siêu Thoát rồi thì dấu vết mà hiện giờ tản ra cũng sẽ trở nên hữu dụng.”
“Chẳng qua, ta chỉ đảo ngược thứ tự trước sau thôi, thế thì kết quả và tác dụng cũng không có gì xung đột.”
Người siêu thoát vẫn là một chuyện rất xa vời, suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Bạch Đông Lâm dằn suy nghĩ xuống rồi đứng dậy.
Đúng vào lúc này, vô lượng Chư Thiên Đạo Diễn kết thúc.
Vù vù!
Vũ trụ nguyên điểm khẽ rung động, ý chí của Chư Thiên Thái Hạo như thể bị trục xuất, tuy rằng không muốn từ bỏ, nhưng vẫn là thân bất do kỷ bị bài xích ra ngoài.
Vô tận nguyên điểm Lam Tinh bình tĩnh trở lại, điểm sáng u lam lấp lánh dần dần lụi tắt.
Thời Không Tuyệt Đối ở trạng thái trì trệ bị dao động vô hình quét ngang, thời không méo mó quỷ dị bỗng chốc khôi phục lại trạng thái ban đầu, Chư Thiên vô tận kết nối chặt chẽ xuyên qua Khái Niệm không gian lại lần nữa bị tách ra tới một khoảng cách xa tít tắp.
Chư Thiên Đại Tuyền Qua chậm rãi xoay chuyển, bắt đầu vòng luân hồi Vô Lượng Diễn Kỷ tiếp theo.
Bạch Đông Lâm cũng không rời khỏi nguyên điểm Lam Tinh ngay.
Hắn đảo mắt nhìn quanh, tập trung chú ý vào biến hóa trên Lam Tinh, một lát sau, hắn không khỏi nhíu chặt mày.
Hắn không phát hiện được bất cứ điều khác thường nào, đúng lý ra, nguyên điểm Lam Tinh là cầu nối và hạch tâm giữa các ý chí chư thiên với nhau, thế nên lẽ ra nó phải xuất hiện biến hóa rõ rệt nhất mới đúng.
“Chẳng lẽ đây cũng là chuyện do người siêu thoát cố ý làm ra? Hơn nữa, rốt cuộc vị trí thời không của Lam Tinh đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ngoại giới đã trải qua Vô Lượng Diễn Kỷ hết lần này đến lần khác, nhưng Lam Tinh vẫn trẻ như vậy?”
Bạch Đông Lâm ngổn ngang trăm mối, hắn không cảm nhận được dấu vết thời gian thiết lập lại, cũng không có dấu hiệu luân hồi, thời gian trôi qua với tốc độ không nhanh cũng không chậm, dưới tình huống hắn luôn duy trì đồng bộ ký ức với phân thân ở ngoại giới, vậy mà hắn chả hề mảy may cảm nhận được chút khác biệt nào.
“Trước đó, ta rời đi một vạn năm, sau khi trở về thì phát hiện thời gian của Lam Tinh không có bất kỳ dấu hiệu trôi đi nào.”
“Chỉ khi ta ở đây, hoặc là nói, sau khi Chư Thiên Đạo Diễn bắt đầu, thời gian mới có thể chuyển động sao?”
Nguyên điểm liên quan đến người siêu thoát, Bạch Đông Lâm không thể nhìn thấu điểm kì lạ và quỷ dị trong đó, nên chỉ đành từ bỏ những suy đoán vô nghĩa.
Cuối cùng, hắn lại liếc mắt nhìn thật sâu vào Lam Tinh, sau đó thân hình hắn khẽ động rồi biến mất tăm.
Hắn để lại một lọn tóc, lưu lại một phân thân thường trú, để hắn luôn có cơ hội nhìn thấu những huyền bí của nguyên điểm.
......
Hình thái vốn dị dạng xấu xí của Chư Thiên Ám Thực chợt vặn vẹo giống như bánh quai chèo, dường như là gặp phải sự đau đớn khó có thể tưởng tượng được.
Nhục xúc khổng lồ mọc khắp mặt ngoài của giới bích điên cuồng cuồng nhảy múa lung tung, trên nó hiện lên vô số miệng máu dữ tợn, cuồng loạn kêu rên gầm thét, sóng âm chói tai, nghiền nát hư không.
Ý chí của Chư Thiên Ám Thực đang gào thét bén nhọn.
Dòng sông thời không u ám đen nhánh nhấc lên con sóng cuộn trào mãnh liệt, ngày càng thâm thúy, đáng sợ.
“Ám Kiêu đại nhân vẫn lạc!!”
Oành!
Trong thần điện nguy nga, từng thân hình với khí tức cường thịnh liên tiếp hạ xuống, ý chí cực nóng đan vào quấn quanh, ánh mắt sắc bén giao lưu nhìn chung quanh, bầu không khí trong đại điện cực kỳ áp lực.
“Không chỉ có Ám Kiêu đại nhân, hai vị đại nhân Thái Ác Chi Nguyên và Huyết Tinh cũng cùng nhau vẫn lạc...”
“Đều diệt?”
“Bên trong Chư Thiên Thái Hạo đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì!?”
Im phăng phắc, không ai có thể trả lời vấn đề này, ánh mắt của chúng Tai họa đen tối đều mịt mờ lóe lên. Tiếp nối Bát Xích Vưu đại nhân, ngày hôm nay Chư Thiên Ám Thực đã mất đi tất cả Vĩnh Hằng Bỉ Ngạn.
“Chư vị đại nhân đã quy tịch rồi, dựa theo trình tự cuối cùng, chúng ta cũng nên bắt đầu thôi.”
Tai họa đen tối cầm đầu chậm rãi đứng dậy, khí thế tuyệt đỉnh của thập nhất cảnh tùy ý bày ra, trong đôi mắt kép đỏ đậm đầy đầu lâu đỏ đậm phục tràn đầy ý cảnh cáo.
“Việc này, việc này...”
“Lourdes, có phải là hơi gấp một chút rồi không? Có lẽ, trong chúng ta cũng có thể sinh ra Bỉ Ngạn, chỉ là cần một chút thời gian!”
“Đúng đúng đúng! Lourdes, thực lực của ngài đã đến bước vào sát biên giới của Bỉ Ngạn, chờ một chút, một đại diễn kỷ, không, khả năng không cần nhiều thời gian như vậy là ngài có thể thành tựu Vĩnh Hằng, thống ngự Chư Thiên Ám Thực, chúng ta đều sẽ đi theo bước chân của ngươi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận