Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 2008 - Khái Niệm Nguyên Thể (3)

Nhưng Khái Niệm dao động tiêu tán trong đó dẫn tới sức mạnh xoáy nước trong cơ thể rục rịch khuấy động, đây chắc chắn không phải là cảm nhận sai lầm.
“Cơ duyên! Cơ hội siêu thoát!!”
“Ha ha ha! Nhiều Khái Niệm Nguyên Thể như vậy, chỉ cần có được một viên là có thể thăm dò được Khái Niệm ảo diệu, thậm chí...... Nếu số lượng tích lũy đủ nhiều, còn có thể đi tới bước cuối cùng kia!”
“Nắm lấy chúng! Ai dám cướp đoạt, ta lập tức làm thịt kẻ đó!”
So với sự bình tĩnh của Bạch Đông Lâm, những Bỉ Ngạn kia có vẻ kích động hơn nhiều, bọn họ không có sự tự tin có thể tự dựa vào sức mình để bước vào siêu thoát như Bạch Đông Lâm, cảm giác bất lực khi không thể nhìn thấy điểm đến trên con đường phía trước trong suốt những năm tháng dài dằng dặc qua khiến cho bọn họ sắp phát điên đến nơi.
Lúc này có thể nhìn thấy nhiều Khái Niệm Nguyên Thể thế này, như thể thấp thoáng nhìn thấy hy vọng siêu thoát, sao có thể không kích động, không phấn khích cho được?
Bùm! Răng rắc——
Một đám Bỉ Ngạn khó mà kìm nén xao động trong tâm trí, không còn quan tâm trái phải gì nữa, nhao nhao phá vỡ thời không, bóng dáng biến mất khỏi tế đàn của thần sơn và phóng thẳng về phía thần tượng.
Bỉ Ngạn đến từ Chư Thiên vô tận, dẫu có hình dáng khác nhau, nhưng đều có khí tức dũng mãnh, đều là bá chủ tuyệt đỉnh trong Bỉ Ngạn, lúc này đều cùng nhau xông lên, uy thế tầng tầng lớp lớp kinh khủng dữ dội, những thần sơn cao ngất đó bị ảnh hưởng, lập tức hóa thành bột mịn.
“Cơ hội siêu thoát, sức mạnh Khái Niệm, tất cả đều xứng đáng thuộc sở hữu của bản Đế!”
“Ám Ngôn tộc” trong vạn tộc, trong đó có Bỉ Ngạn Ám Sinh Thiền Đế, trên cái đầu trụi lủi của hắn ta phủ kín con ngươi sáu màu, sâu trong mỗi con ngươi đều có một cái miệng đang hào hứng gào thét, vẻ hưng phấn không thể diễn tả thành lời.
Tốc độ của Ám Sinh Thiền Đế cực kỳ nhanh, hắn ta đạp lên trên tin tức, tức tốc vượt qua Hư Không, đến gần một vị thần tượng toàn thân đỏ thẫm.
Rầm——
Thần tượng vốn dĩ đứng yên tại chỗ đột nhiên chuyển động, bàn tay khổng lồ tương đương với vũ trụ, dùng tốc độ vượt khỏi lẽ thường, đánh ra sau nhưng lại tới trước, vỗ mạnh vào Ám Sinh Thiền Đế, hệt như đang đập một con ruồi.
“Hừ! Tìm chết, cùng lắm chỉ là một vật chết mà thôi, to lớn thì có lợi ích gì?”
“Nát!!”
Trong mắt Bỉ Ngạn, bàn tay to có thể làm nổ tung vũ trụ chỉ bằng một ngón tay chẳng qua cũng chỉ có thế mà thôi, phải biết rằng bọn họ đều có thể dựa vào ý chí để từ không sinh có, họ là sự tồn tại tối cao của Niệm sinh đại thiên.
Sáng tạo, đương nhiên càng khó hơn so với hủy diệt.
Ánh mắt rét lạnh từ trong con ngươi đứng thẳng của Ám Sinh Thiền Đế chiếu xuống, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo và cực kỳ sắc bén, bao quanh bàn tay đỏ thẫm che khuất bầu trời kia.
Răng rắc!
Năm ngón tay ào ào bị cắt đứt, vết cắt nhẵn nhụi, bóng loáng như gương, mỗi ngón tay có đường kính hơn hai triệu năm ánh sáng rơi xuống với tốc độ cực nhanh, đập xuống thành một vực sâu không đáy trên mặt đất.
Phải biết rằng đường chân trời có thể quan sát được của một số tiểu vũ trụ cùng lắm chỉ là hơn chín mươi tỷ năm ánh sáng, một thiên hà cũng chỉ là mấy vạn năm ánh sáng, nhưng móng tay của thần tượng này đã có thể bao trùm cả một cụm thiên hà.
“Hê, chẳng qua cũng chỉ có vậy.”
Trong mắt Ám Sinh Thiền Đế lóe lên ánh sáng lạnh, lười so đo với một vật thể không có sự sống, bóng dáng hắn ta chợt lóe, vừa định bước vào quả cầu tròn lơ lửng trong cột sáng!
Rầm!
“Cái gì!?”
Ám Sinh Thiên Đế kinh ngạc quay đầu lại, một bàn tay nguyên vẹn không thiếu sót đã lặng lẽ khép lại, phong tỏa hắn ta chặt chẽ bên trong thời không của lòng bàn tay.
Không thể nào như vậy được, cảm nhận vừa rồi sẽ không sai, hắn ta chắc chắn đã chém vào bàn tay của thần tượng, sao có thể lành lại chỉ trong nháy mắt thế này? Càng đáng sợ hơn là còn lừa gạt được cảm nhận của hắn và đánh lén thành công.
“Chẳng lẽ là......”
Không biết Ám Sinh Thiền Đế nghĩ tới điều gì, trong lòng đột nhiên nặng nề, dường như mới nãy hắn ta nhìn thấy Khái Niệm Nguyên Thể kia vừa chớp lên một tia sáng đỏ, ngay sau đó chính là xuất hiện cảnh tượng lúc bấy giờ.
“Có thể bóp méo sức mạnh Khái Niệm ở hiện thực sao? Tuy nhiên, lại vô cùng yếu ớt, chắc là không vây hãm được quái vật nhiều mắt này rồi.”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm khẽ chuyển động, nhìn về phía một thần tượng khác, đó là một bóng dáng mơ hồ, là đạo nhân bị bao phủ bởi ánh sáng mờ nhạt đã giải quyết được chướng ngại thần tượng và đang thản nhiên bước vào Khai Niệm Nguyên Thể, bắt đầu chìm đắm trong cảm ngộ.
“Tam Thanh? Không tệ, cũng có một chút thủ đoạn.”
Cùng với sự thành công của Tam Thanh, tuy rằng những Bỉ Ngạn còn lại có hơi chán nản, nhưng cũng bắt đầu ngo ngoe đột phá sự cản trở của thần tượng, gấp gáp lao vào trong quả cầu tròn để đắm chìm trong đại dương văn tự Khái Niệm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận