Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 193: Nhọc nhằn cày cuốc cả nửa ngày

“Trảm!” Bạch Đông Lâm đang tránh né cột ánh sáng, thỉnh thoảng lại chém ra kiếm mang kinh khủng. Mỗi kiếm của hắn đều có thể chém ra vết thương thật lớn nhưng tiếc là là chẳng hề có tác dụng gì, chỉ chớp mắt là nó đã khép lại.
Lúc đầu Bạch Đông Lâm đã thử tìm kiếm, nhưng hung thú Ngạo Nhân này hoàn toàn không có điểm yếu, công kích bộ phận nào thì hiệu quả cũng như nhau.
Grào grào! Nhìn thấy Bạch Đông Lâm tránh né linh hoạt như ruồi nhặng vo ve, mãi không thể đánh trúng thì Ngạo Nhân tức giận tới mức đấm ngực bình bịch. Cột sáng đỏ thu liễm lại, lập loè mấy cái rồi biến mất. Nó từ bỏ cách công kích vô dụng này.
“Ca ca!”
“Được rồi đệ đệ!”
Cái đầu nhỏ nhìn chằm chằm vào Bạch Đông Lâm, đôi mắt đỏ tươi đột nhiên hóa thành đen kịt như hai hắc động. Một làn sóng dao động quỷ dị tản ra, cơ thể Bạch Đông Lâm bị kìm hãm, chỉ trong nháy mắt bị đông tại chỗ!
“Đói!”
Cái đầu to dưới há há miệng, phóng ra một cột sáng đen quấn đầy hắc hỏa.
Không xong rồi! Hai mắt Bạch Đông Lâm trợn trừng.
Khoảnh khắc cột sáng quét đến, cơ thể hắn đã thoát khỏi thời không ngưng đọng. Bạch Đông Lâm lấy thân hợp kiếm, hóa thành một thanh kiếm lớn bảy màu, một kiếm chém xuống khiến cột đen thô to bị chém làm đôi.
Cột sáng đen quấn đầy hắc hỏa này tuy bị chém làm hai nhưng uy thế lại không hề suy giảm, tiếp tục bắn về phía xa!
Bạch Đông Lâm chợt nghĩ tới điều gì nên rời khỏi trạng thái người kiếm hợp nhất, quay đầu lại nhìn ra phía xa. Sắc mặt hắn lập tức sa sầm xuống, nơi cột sáng đen đi qua đều là cảnh tượng long trời lở đất, một tòa Vương thành cách đây hơn ngàn km nằm ngay trên quỹ đạo của nó!
Tốc độ của cột sáng quấn hắc hỏa quá nhanh, bây giờ Bạch Đông Lâm đã không ngăn cản kịp nữa rồi. Hậu quả mà vương thành kia phải gánh chịu, nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng được. Bây giờ Bạch Đông Lâm đã hiểu ảo cảnh này đang khảo nghiệm điều gì, đây là muốn hắn đứng ra bảo vệ vương thành. Nếu vương thành bị hủy diệt thì đánh giá khảo nghiệm có bị hạ thấp không nhỉ?
Đừng thấy hắn ở đây đánh đấm say xưa, thật ra tâm thần lại cực kỳ minh mẫn, luôn biết rõ bản thân đang làm gì. Tiếc là bây giờ thành công cốc cả rồi, là do hắn đã tự tin thái quá!
“Nam mô A Di Đà Phật!”
Trong lúc Bạch Đông Lâm đang thầm tiếc mãi không thôi thì đột nhiên có tiếng niệm phật rất lớn truyền đến. Phía vương thành bất ngờ xuất hiện một bức tượng phật vàng óng, cao chót vót. Tượng phật vỗ xuống một chưởng, cột sáng quấn hắc hoả lập tức bị chặn lại, triệt tiêu.
Một vị hòa thượng trẻ tuổi tuấn mỹ dị thường, thân mặc bạch y chân đạp hư không xuất hiện bên cạnh Bạch Đông Lâm. Trên mặt hoà thượng đầy vẻ thương xót, ấn đường có một nốt ruồi son, phía sau lơ lửng Phật quang, chắp hai tay nói:
“Thí chủ đại đức, xin cho bần tăng trợ giúp thí chủ một tay!”
Bạch Đông Lâm che giấu ý cười nơi đáy mắt. Thần thái quen mắt cộng thêm việc cảm ứng được khí tức quen thuộc, không phải tiểu hòa thượng Minh Tịnh thì còn ai vào đây nữa?
Xem ra có không ít người bị quăng vào cùng một ảo cảnh. Dựa theo lòng dạ Bồ tát của Minh Tịnh thì dù có đắm chìm vào ảo cảnh cũng vẫn là một người hiền lành, có đến đây ngăn cản hung thú cũng không ngoài dự liệu. Bạch Đông Lâm không vạch trần, chỉ khách khí hoàn lễ nói:
“Làm phiền đại sư!”
Nói xong Bạch Đông Lâm cũng không nhiều lời thêm nữa, khí thế kinh khủng phóng lên tận trời, trạng thái hiện tại của hắn chính là sống giây nào bớt đi giây đó, trước khi chết hẳn phải đốt cho đã đời mới được!
“Cực Ý – Hữu Gian Vô Gian: Phá Diệt Trảm!”
. . .
Bạch Đông Lâm phục hồi tinh thần từ trong hoảng hốt, một lần nữa nắm giữ ý thức thuộc ngũ giác của mình.
Cảm giác đầu tiên của Bạch Đông Lâm chính là rất yếu ớt, rất trống rỗng nên ánh mắt hắn lập tức ngưng tụ lại, ý chí biến thành đao chém rụng toàn bộ tạp niệm và cảm giác khó chịu trong lòng.
Cho dù có yếu mấy đi nữa thì đây cũng là thực lực hắn khắc khổ tu luyện được trong thực tế.
Trong ảo cảnh, sức mạnh có cường thịnh ngập trời hơn thì cũng chỉ là giả tạo, thứ bọt bèo trôi nổi không gốc rễ, trải nghiệm qua một tí là đủ rồi.
Không cần suy nghĩ nhiều, sớm muộn gì thì hắn cũng đạt đến trình độ đó, chỉ là thời gian dài hay ngắn mà thôi. Thần sắc Bạch Đông Lâm nhanh chóng kiên định lại, hắn giao hung thú Ngạo Nhân cho tiểu hòa thượng. Hắn bắt đầu quan sát bốn phương tám hướng xung quanh.
Bạch Đông Lâm phát hiện mình nằm trên một bãi cỏ mềm mại, cách đó không xa có mấy căn nhà nhỏ, phía trước nhà nhỏ hình như là một mảnh vườn thuốc rất lớn. Chúng được một lồng sáng tím khổng lồ bao phủ nên hắn không nhìn rõ lắm.
Ánh mắt Bạch Đông Lâm sáng lên, tới rồi tới rồi! Nhọc nhằn cày cuốc cả nửa ngày không phải là vì tìm kiếm bảo vật trong bí cảnh hay sao mà hắn lại bị quấn lấy hung thú Ngạo Nhân kia chứ? Thân thể Bạch Đông Lâm hơi chuyển động, vọt tới mấy căn nhà nhỏ kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận