Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 505: 1000 tuổi

Trong tiếng ong ong một sóng âm kì dị đảo qua Kim Sí Đại Bàng Điểu và nữ tử trên lưng hắn ta, trên eo mỗi người hiện ra một khối Mai Hoàng Đồng yêu bài lấp lánh hào quang. Yêu bài biến thành thật nhiều điểm sáng tán loạn, bao quanh thân thể, vòng xoáy thông đạo hơi gợn sóng, Kim Sí Đại Bàng Điểu thuận lợi tiến vào trong đó.
Có người nhanh chân lên trước, trăm vị tu sĩ còn lại cũng không dám chậm trễ, không biết truyền thừa khảo nghiệm bên trong là gì, nếu vào đầu tiên cũng không tốt.
Trong nháy mắt hơn trăm đạo lưu quang vượt qua con đường dài này, yêu bài kỳ dị của mọi người dao động kịch liệt lóng lánh trong nháy mắt biến thành những điểm sáng tán loạn, bao bọc mọi người thông qua vòng xoáy thông đạo.
Ầm!
Con cự mãng bảy màu dưới thân Độc Nha Miểu Miểu cụng đầu vào vòng xoáy thông đạo hư ảo, làm phát ra một tiếng nổ lớn.
Tê tê ~
Con mãng xà bảy màu dựng thẳng đồng tử lạnh lẽo, đứng thẳng lên miệng phun ra nọc độc loang lổ hung mãnh va chạm vào trên thông đạo vòng xoáy, khiến vòng xoáy rầm rầm rung động.
Độc Nha Miểu miểu thần sắc biến đổi khẽ quát: “A Cát, dừng lại!”
Con mãng xà bảy màu cực kỳ nghe lời, nghe vậy lập tức dừng động tác, con ngươi dựng thẳng lạnh lẽo vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào vòng xoáy thông đạo.
Lông mày liễu mảnh khảnh của Độc Nha Miểu Miểu hơi nhíu lại, tất nhiên nàng ta không chỉ có một tấm Mai Hoàng Đồng Yêu bài mà nàng ta còn chuẩn bị cho A Cát của mình một cái.
Đáng tiếc sự tình không đơn giản như nàng ta nghĩ, muốn thông qua vòng xoáy thông đạo, thì có được Yêu bài chỉ là một trong những điều kiện, còn có một hạn chế nữa chính là tuổi tác không thể vượt qua một ngàn.
Tin tức này trên bí văn trong tộc cũng không có ghi chép.
Mới tháng trước A Cát của nàng ta vừa qua mười vạn tuổi tự nhiên không thỏa mãn điều kiện này.
Độc Nha Miểu Miểu khom người nhẹ nhàng vuốt ve vảy khổng lồ của cự mãng bảy màu, trong hai mắt u lam lưu chuyển không ngừng, nàng ta nhỏ giọng nói: “A Cát, ngươi ở bên ngoài chờ ta, ta tự mình đi vào.”
“Nếu ta không có đi ra, ngươi liền giết sạch toàn bộ người đi ra từ bên trong cung điện đen kịt đó, hiểu chưa?”
Tê tê ~
Con cự mãng bảy màu ngửa mặt lên trời gào thét tròng mắt dựng thẳng chứa sát ý thật lớn, giống như đó vốn là bản chất của nó vậy.
Cơ thể Độc Nha Miểu Miểu động một cái hóa thành tia sáng xanh thẳm, trong nháy mắt chui vào vòng xoáy thông đạo rồi biến mất, ánh mắt cự mãng bảy màu dựng thẳng, trốn vào sâu trong lòng đất ẩn nấp.
Thông qua hơi thở có thể xác định dường như số người bên ngoài cung điện đen kịt đã vào hết, duy chỉ lưu lại hai bóng người còn đứng trong hư không.
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm khẽ động hướng về phía tử bào đạo nhân cách đó không xa hơi cung kính chắp tay, cao giọng hỏi: “Lôi Viên Tử đạo trưởng ngươi không vào sao?”
Lôi Viên Tử hơi sửng sốt nhìn Bạch Đông Lâm không chút hoang mang lắc đầu nói: “Già rồi già rồi tuổi bần đạo không phù hợp với yêu cầu muốn vào cũng không vào được ngược lại là tiểu huynh đệ ngươi, bọn họ đều vội vàng tiến vào cung điện, còn ngươi vì sao vẫn thoải mái ung dung như vậy? Không sợ bị người ta nhanh chân dành hết đồ tốt sao?”
Bạch Đông Lâm đưa tay cởi nón xuống nhìn qua vòng xoáy màu xanh, bạch quang lưu chuyển trong hai mắt, chậm rãi mở miệng nói:
“Nếu như thứ đó đã định là của ta tự nhiên không sợ người khác nhanh chân cướp mất nếu không phải của ta vậy ta cướp lấy là được.”
Dứt lời Bạch Đông Lâm bước một bước vào, điểm sáng màu vàng quanh quẩn xung quanh hắn, trong nháy mắt vượt qua vòng xoáy thông đạo.
Lôi Viên Tử sững sờ trong giây lát.
Vô Lượng cái gì Thiên Tôn kia, tiên sư bà nó chứ, tiểu tử này nói như vậy cũng có chút đạo lý!
Chẳng qua là có hơi độc đoán.
Khí tức cung điện kịch liệt biến đổi vẻ mặt Lôi Viên Tử khẽ biến lặng yên lui đi.
Ken két! Rầm!
Theo Bạch Đông Lâm bước vào vòng xoáy thông đạo thâm sâu, vòng xoáy nghịch chuyển tiêu tán, cánh cửa khổng lồ đen kịt cao mấy trăm dặm đột nhiên đóng lại.
Cửa lớn đóng chặt, cung điện đen kịt như thể liền thành một khối, khí tức dọa người hơi chậm lại, trên đó vô số phù văn huyền ảo nhất thời toả ra ánh sáng lấp lánh, dọc theo quỹ tích khó hiểu lưu chuyển không ngớt, lực đóng cửa khủng bố xông lên tận trời, hư không vô tận lần lượt vỡ vụn.
Mấy đạo ý niệm nhìn trộm tràn ngập trong hư không, đều bị dư chấn nghiền thành hư vô, chật vật mà lui đi.
Trong cảm giác của Bạch Đông Lâm, thông đạo vòng xoáy này tựa như một cái máy giặt con lăn khổng lồ, thô bạo nhào nặn kéo giãn hắn.
Tầm mắt thấy trở lại, hắn đã đứng trong một mảnh hư không.
Đát! Khẽ giẫm dưới chân, không phải mặt đất mà là một mảnh trong suốt, cứng rắn lạ thường, một đạp nhẹ nhàng của Bạch Đông Lâm, cho dù là sắt tinh luyện cũng phải hóa thành bột mịn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận