Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 185: âm Dương sư nguy rồi

Không biết hạt châu đen này đã dùng cách gì để hút linh hồn của một tu sĩ đã chết bên cạnh Bạch Đông Lâm vào bên trong nó! Trận đại chiến vừa rồi đã chết mấy chục người, nhưng hạt châu quỷ dị này chỉ thu vào một linh hồn!
Nói cách khác, trong số hơn hai mươi nghìn đệ tử ở đây đã có những kẻ như Huyền Diệp trà trộn vào. Thì ra là vậy, Bạch Đông Lâm còn nghĩ là thế lực thần bí kia chưa bắt đầu động thủ, thì ra mục đích của bọn họ là linh hồn của tu sĩ Càn Nguyên!
Thần niệm Bạch Đông Lâm tràn ra.
Bạch Đông Lâm cảm nhận được hơn mười khí tức giống như hạt châu đen trong tay, thần niệm của hắn lập tức khóa chặt mười mấy tu sĩ.
Hạt châu đen này muốn hấp thu linh hồn thì chỉ có thể đeo trên người, nếu bỏ vào pháp bảo cất giữ thì không có tác dụng nữa. Bạch Đông Lâm đưa bàn tay phải lên, để lộ hạt châu đen nhánh bên trong. Hắn lạnh lùng nói:
“Các ngươi có biết đây là cái gì không?”
Khi Bạch Đông Lâm để lộ hạt châu đen nhánh, vẻ mặt của nhiều người trong đám đông lập tức thay đổi. Hắn nhìn những người đang bối rối, nhìn những người lộ ra nghi hoặc rồi lại liếc nhìn những người có vẻ mặt thay đổi nhiều nhất, tiếp tục nói:
“Hạt châu đen này là do ta lấy được từ trên người của một kẻ thuộc thế lực thần bí kia. Sau khi chúng ta chết, nó sẽ tự động thu lấy linh hồn của chúng ta lại. Trong số tu sĩ Càn Nguyên giới ở đây, rất nhiều người có hạt châu đen này!”
Ngay khi Bạch Đông Lâm dứt lời, biểu cảm của mọi người đều thay đổi rõ rệt. Bọn họ nhanh chóng tránh xa người đang đứng kế bên mình, trên mặt lộ rõ vẻ cảnh giác. Những tu sĩ này không có tâm tư cân nhắc xem Bạch Đông Lâm có nói dối hay không, bọn họ đã nghe rất nhiều tin đồn về thế lực thần bí kia, bí ẩn mạnh mẽ và rất tàn nhẫn.
Điều quan trọng nhất là thế lực này rất mạnh, không biết họ đã sử dụng phương pháp gì mà lại có thể hạ gục rất nhiều căn cứ đã ẩn giấu cực sâu. Đây là điều mà ngay cả người của Liên Minh Cổ Giới cũng không làm được!
Sắc mặt của hơn mười người bị thần niệm của Bạch Đông Lâm khóa chặt rất khó coi. Một số người có hạt châu đen còn chưa kịp hút linh hồn đồng bạn đã chết thì nhanh chóng bỏ vào trong pháp bảo cất giữ, còn những người sở hữu hạt châu đen đã hút linh hồn thì thảm rồi. Bọn họ không thể cất chúng vào pháp bảo trữ vật được, trừ khi bọn họ có đạo khí.
“Vớ vẩn! Nếu đúng như lời ngươi nói, có mật thám trà trộn vào trong đội ngũ của chúng ta thì tại sao ngươi không sớm chất vấn mà phải đợi đến hôm nay?”
“Đúng, không sai! Ta thấy ngươi chỉ đang kể chuyện giật gân doạ người mà thôi!”
“Ngươi muốn chúng ta nghi ngờ lẫn nhau sau đó ngồi rung đùi làm ngư ông đắc lợi, đúng không? Đúng không? Bị ta nhìn thấu rồi chứ gì! Ha ha ha…”
“Không thể nào? Không thể nào? Chắc không có ai ngu ngốc tin vào câu chuyện hoang đường mà hắn nói chứ?”
Sau khi có mấy người ồn ào lên tiếng thì vẻ mặt của nhiều người đã hơi hơi thả lỏng, rõ ràng là trong lòng đang xoắn xuýt không biết nên tin ai.
Ánh mắt Bạch Đông Lâm lạnh lùng nhìn mấy người đang mù quáng ồn ào. Những kẻ này đều là người bị thần niệm của hắn khóa chặt, đặc biệt là tên âm Dương sư kia. Bạch Đông Lâm quyết định sẽ nhét đầu tên này vào chính mông của hắn ta.
Vẻ mặt của Bạch Đông Lâm đột nhiên giãn ra rồi nhếch miệng cười, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp:
“Ha ha, giỏi lắm. Đám súc sinh các ngươi cứ sủa tiếp đi. Hôm nay nếu để cho một tên trong tụi mày trốn thoát thì tên ông đây sẽ đảo ngược lại luôn!”
Một luồng sát khí mãnh liệt tràn ra, tất cả mọi người không khỏi nuốt nước miếng ừng ực. Bọn họ giống như bị dã thú nhìn chằm chằm, cơ thể không nhịn được mà căng chặt.
Trong đại điện bạch ngọc, Nguyệt Cung.
Thân hình cao lớn của Bạch Đông Lâm thẳng tắp, cánh cổng cực lớn phía sau hiện lên bạch quang chói mắt, một luồng uy áp mang theo khí thế khủng bố khiến cả đám người kinh sợ.
Răng rắc!
Hạt châu đen nhánh trong tay bị Bạch Đông Lâm bót nứt, có vệt khói xanh từ đó thoát ra, hạ xuống đất biến thành một bóng người trong suốt.
“Sư huynh!” Có người trong đám đông nhận ra bóng dáng trong suốt kia.
Sư huynh của hắn vừa chết rất thảm trong trận kịch chiến lúc nãy, không ngờ sau khi chết còn suýt bị kẻ xấu bắt đi.
Bóng dáng trong suốt khẽ gật đầu với người phát ra âm thanh, sau đó cúi đầu cảm tạ Bạch Đông Lâm rồi hóa thành một luồng bạch quang, tan biến trong hư không, Chân Linh trở về Mẫu Hà. Nếu như không gặp được Bạch Đông Lâm, chỉ sợ Chân Linh của hắn ta đã chịu kết cục tan biến rồi.
“A Di Đà Phật!” Tiểu sư phụ Minh Tịnh chắp tay, vẻ mặt đầy thương xót.
Thấy vậy, mọi người trong đại điện đều lộ ra vẻ nghiêm trọng, rõ ràng là họ đã tin lời Bạch Đông Lâm, ở đây không có ai là kẻ ngốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận