Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 607: Tới như thế nào thì đi như thế ấy

Ánh mắt Bạch Đông Lâm sáng lên, thoáng nhìn chữ “Đạo” trên lệnh bài và thầm hiểu ra. Đây cũng là một tín vật để ra vào Đạo Môn. Nếu không có lệnh bài kia thì Lưu Đông Xuyên không thể trực tiếp xuyên qua đại trận hộ tông của Đạo Môn được. Tiên Thiên Lưỡng Nghi đại trận của Đạo Môn có thần uy mênh mông mạnh mẽ vô biên, dù là cường giả Đại Năng cũng chẳng thể tránh được.
“Lưu Đông Xuyên! Hừ! Lần này, ngươi đừng có mơ chạy trốn được!”
Một tiếng “hừ” lạnh lùng truyền từ phía chân trời tới. Sóng âm trùng trùng điệp điệp ngưng kết lại, hóa thành một lưỡi đao sắc bén chém rách không gian đang sắp khép lại kia một lần nữa.
Một hơi thở nóng bỏng tràn ra khắp nơi. Mặt của Bạch Đông Lâm hơi biến sắc, bóng dáng lóe lên một cái đã đứng trước mặt Diệu Không để bảo vệ, cắt đứt hoàn toàn nhiệt độ cao tới đáng sợ kia.
Lúc hắn ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một bóng người đỏ ngầu đang đứng lơ lửng trên không, khí tức đang rung động, hư không sôi trào giống như nước sôi vậy. Không khí vặn vẹo, khí tức cường đại ngăn cản tầm mắt của Bạch Đông Lâm.
Hắn chỉ có thể loáng thoáng thấy một bóng người mảnh khảnh. Đằng sau bóng người này có một quả cầu cực lớn đang bay lơ lửng ở phía sau.
Quả cầu kim loại toàn thân đen kịt, cả người được bao bọc bởi ngọn lửa tối tăm cháy bừng bừng. Nó có kết cấu từng tầng kim loại rỗng, mỗi tầng kim loại đều khắc vô số Thần văn, chuyển động với tốc độ cực nhanh và không theo bất cứ trật tự nào. Liếc mắt nhìn lại vốn chẳng thể phân rõ nó có bao nhiêu tầng.
Bóng người màu đỏ rơi vào trong khe nứt không gian ở trước mặt, sau đó quay đầu liếc nhìn Anh Ninh. Trong giọng nói trong trẻo lạnh lùng ẩn chứa sự tức giận: “Anh Ninh, đợi ta quay về sẽ cho ngươi biết tay.”
“ y… Tỷ, tỷ nghe ta giải thích đã…”
Anh Ninh còn chưa kịp nói xong thì bóng người màu đỏ đã bước vào trong khe nứt không gian. Không gian khép lại, nhiệt độ cực nóng lập tức biến mất.
“Haiz, đạo huynh à! Ta lại bị ngươi hại thảm rồi. Biết trước thế này ta đã không cho ngươi mượn Đạo lệnh rồi. Dù sao thì chết bạn chứ không chết mình!”
Anh Ninh bất đắc dĩ lắc đầu, tâm trạng cực kém. Cây cối xung quanh bị ảnh hưởng bởi ý chí của hắn ta nên nhanh chóng héo rũ.
“Này, Anh Ninh tiền bối, Lưu tiền bối không sao chứ?”
Bạch Đông Lâm lộ ra vẻ mặt khó hiểu. Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Hóa ra người đuổi giết Lưu Đông Xuyên chính là tỷ tỷ của Anh Ninh – người nắm giữ lò luyện địa tâm.
Quan hệ phức tạp giữa ba người khiến hắn không thể hiểu ngay trong chốc lát được.
‘Con bà nó, không phải là tình yêu tay ba máu chó đấy chứ?’
Bạch Đông Lâm thầm cảm thấy buồn nôn.
“Yên tâm đi, không chết được đâu.”
Anh Ninh túy ý khoát tay, khí tức toàn thân biến đổi, ánh mắt cũng trở nên lạnh nhạt. So với lúc ở cùng Lưu Đông Xuyên thì như hoàn toàn biến thành một người khác. Bạch Đông Lâm khẽ gật đầu, trong lòng thầm hiểu đây mới là dáng dấp thường ngày của Anh Ninh.
Cường giả Đại Năng cảnh đều là nhân vật Thần Ma cao cao tại thượng. Nếu không phải vì Lưu Đông Xuyên thì ánh mắt của hắn ta sẽ chẳng bao giờ chuyển tới Bạch Đông Lâm. Nói trắng ra thì hai ngươi vốn chẳng phải người trong cùng một hội, chẳng thể dung hòa được.
Hắn đoán lúc này Anh Ninh còn có chút hứng thú với Diệu Không, còn bản thân thì đang hoàn toàn bị coi nhẹ.
“Diệu Không, đi thôi. Ngươi hãy cùng bần đạo quay về.”
Ánh mắt của Anh Ninh đặt trên người Diệu Không, giọng nói cũng hiền hòa hơn rất nhiều.
“Sư thúc…”
Diệu Không nắm chặt lấy ống tay áo của Bạch Đông Lâm, hai mắt ửng đỏ muốn nói rồi lại thôi.
“Đi đi Diệu Không, nhớ kỹ lời ta nói. Hãy cố gắng nỗ lực!”
Bạch Đông Lâm vỗ vỗ vào vai của Diệu Không.
“Vâng! Sư thúc, con sẽ không để người thất vọng.”
Vẻ mặt của Diệu Không vô cùng nghiêm túc, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kiên định. Hắn ta buông tay không nắm ống tay áo của Bạch Đông Lâm nữa, chạy vài bước tới bên cạnh Anh Ninh.
Hắn ta cau màu, nói đầy hàm ý: “Diệu Không, sau này ngươi sẽ gia nhập Đạo Môn. Ngươi không thể tùy tiện gặp ai cũng gọi sư thúc được. Nếu không, chẳng phải sẽ làm rối loạn bối phận sao?”
“Về phần ngươi…”
Anh Ninh nhìn Bạch Đông Lâm, dùng một ngón tay điểm một cái, ánh sáng màu đỏ đậm ngưng kết thành một tiên hạc nhỏ bé vỗ cánh bay tới trước mặt Bạch Đông Lâm.
“Tu sĩ ngoại tông tới đây tham gia đại hội luận Đạo vẫn còn một thời gian nữa mới thống nhất rời khỏi Đạo Môn. Con quang hạc này sẽ dẫn ngươi tới nơi mà họ tụ tập.”
Bạch Đông Lâm hiểu ngay ý của Anh Ninh. Hắn ta muốn hắn rời khỏi đây cùng với mọi người, tới như thế nào thì đi như thế ấy. Bạch Đông Lâm hơi chắp tay.
“Cảm ơn Anh Ninh tiền bối.”
Anh Ninh nói xong thì dẫn Diệu Không bước đi, biến mất chỉ trong chớp mắt. Bạch Đông Lâm nhìn quang hạc đang ngồi xếp bằng trước mặt với ánh mắt trầm tĩnh. Hắn không hề cảm thấy bất mãn vì thái độ của Anh Ninh. Không phải Đại Năng nào cũng giống như Lưu Đông Xuyên, đây mới là tình huống chân thật.
Người mạnh là vua của thế giới, vẫn nên dùng nắm đấm để nói chuyện. Bạch Đông Lâm cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện dựa vào quan hệ của Lưu Đông Xuyên để người khác phải tôn kính mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận