Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 668: Ở đây có ta là đủ rồi

Thủy Vượn Vương hơi ngưng lại, dường như nhìn rõ được ý nghĩ của Bạch Đông Lâm, lắc đầu lại tiếp tục giải thích: “Nếu như ngươi đem tình trạng hiện tại của bổn vương báo cáo lên thì cũng thế thôi, không có chứng cứ, Bích Du Cung cũng sẽ không để cho người khác điều tra, mà ngược lại bọn hắn nghe được gì, cũng sẽ ngay lập tức chuyển ta đi chỗ khác.”
Bạch Đông Lâm nhướng mày, thế này không được, thế kia không xong, thật là phiền phức.
“Vậy Thủy Vượn Vương có cao kiến gì?”
“Giúp ta giải trừ phong ấn!”
Bạch Đông Lâm sững sờ, Thủy Vượn Vương này cũng quá coi trọng hắn rồi đi? Một phong ấn có thể trấn áp được phong vương đại năng kinh khủng thế này, hắn làm cách nào đi chăng nữa cũng không thể phá giải, hiện tại đã đạt đến mức nhận thức cao nhất rồi.
“Thật xin lỗi, ta không làm được.”
Bạch Đông Lâm khẽ lắc đầu, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi vùng ý chí.
“Đợi đã!”
“Ngươi có thể làm được, chìa khoá để phá giải phong ấn nơi đây chính là năng lực của ngân nhãn minh hống huyết mạnh, ha ha ha, cái tên ngoài kia không có khả năng là bạn của ngươi đúng không?”
Bạch Đông Lâm nhíu mày, lại không ngờ cách phá giải lại đơn giản như vậy, hắn vẫn luôn muốn giết Minh Tuế, sớm muộn mà thôi, lúc này giết thì có thể thả ra được kẻ địch lớn của Bích Du Cung, đồng thời có thể khiến các tư điều tra nhúng tay vào.
Vô luận nghĩ như thế nào thì cái chết của Minh Tuế cũng sẽ có ý nghĩa.
“Được! Nên làm như thế nào?”
“A? Tên nhóc loài người này, sảng khoái đồng ý như vậy sao? Bổn vương là yêu tộc, ngươi lại là nhân loại, ngươi không sợ bổn vương sau khi giải trừ được phong ấn rồi thì sẽ gây bất lợi cho ngươi sao?”
Thủy Vượn Vương kinh ngạc, tên nhóc này vừa mới nãy còn thận trọng như vậy, không phải lỗ mãng như thế này.
“Còn biết phải làm sao bây giờ? Trạng thái bây giờ của ngươi chính là để cho người có thể khởi xướng chân linh, lời thề đại đạo ngươi hẳn là không làm được?”
Bạch Đông Lâm ở thế giới bên ngoài đứng dậy, nữ nhân đeo mặt ra đưa ra pháp lệnh tra xét, đưa tay giơ lên.
“Thủy Vượn Vương, nhìn thấy không? Ta thế mà lại là người của tra xét tư, ngươi dám đụng đến ta sao? Ha ha…”
Bạch Đông Lâm khẽ lắc đầu.
Thủy Vượn Vương trông thấy pháp lệnh tra xét, sắc mặt thay đổi ngay lập tức, pháp lệnh này phải là Phó tư cấp cao mới có thể nắm giữ, có rất ít tra xét tư sở hữu được.
Tiểu tử này lai lịch rốt cuộc là gì?
“Ha ha ha, là bổn vương sai, như vậy thì bắt đầu đi.”
“Bổn vương nợ ngươi một cái ân tình!”
Nói xong Thủy Vượn Vương liền đem phương pháp phá giải truyền cho Bạch Đông Lâm.
“Chiêm chiếp chiêm chiếp!”
Vô số hạt màu hồng nhạt nổi lên ngọn lửa màu bạc đang dâng trào mãnh liệt, ngay lập tức ngưng tụ lại thành một quả cầu nhỏ mềm mại màu hồng nhạt, hoá thành một luồng sáng dừng lại trên vai Bạch Đông Lâm, cọ cọ mặt khắp nơi để lấy lòng hắn.
“Huyễn, ngươi làm tốt lắm.”
“Chiêm chiếp!”
Bạch Đông Lâm híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa màu bạc đang bùng cháy dữ dội, lần này thiếu cung chủ Minh Tuế chắc hẳn phải tỉnh táo lại rồi đúng không?
“A a a!”
“Xảy ra chuyện gì? Đây là đâu? Tại sao thần hồn của bổn công tử…”
“Không!”
Tiếng gào thét bi thảm vang lên trong sự tuyệt vọng vô tận, yêu đan trong cơ thể đã bị phá huỷ hoàn toàn, thần hồn bị thiêu đốt cũng không thể vãn hồi được, Minh Tuế sắp chết rồi, lúc này trong lòng hắn ta chỉ còn lại một mảnh mơ hồ, rõ ràng lúc nãy hắn ta vẫn đang chơi đùa với mấy mỹ nữ quyến rũ yêu mị, cảnh tượng vừa chuyển đổi cũng là tuyệt cảnh hắn ta phải chết.
Leng keng!
Vô số lá bùa màu bạc bay ra từ trong ngọn lửa màu bạc, sau đó ngưng tụ lại thành rất nhiều chuỗi vòng bạc, trong tiếng va chạm với kim loại bắn nhanh ra ngoài, cắm sâu vào trong các nút thắt của đại trận phong cấm.
Răng rắc răng rắc!
Trong hố sâu khổng lồ ấy, không gian ngưng đọng lại giống như một cảnh giới rồi đồng loạt nứt ra, các vết nứt li ti nhanh chóng mở rộng, điên cuồng lan tràn ra bốn phương tám hướng xung quanh.
Tùng! Tùng tùng! Tùng.
Tiếng trống nặng nề vang lên, từ trầm thấp đến vang dội, càng ngày càng dữ dội, kéo theo đó là tiếng sóng cuồn cuộn giống như nước sông dâng trào.
Tim đập như nổi trống, máu chảy ào ào như nước sông, cơ thể của Thuỷ Vượn vương mắt xanh đã thức tỉnh.
Tay người nữ tử đeo mặt nạ ấn chặt vào ngực mình, sắc mặt tái nhợt, thấy vậy, Bạch Đông Lâm nhíu mày, thân thể khí tu đúng là yếu ớt, vì thế hắn mở miệng nói:
“Ngươi hãy tiến vào Linh Châu trước đi, ở đây có ta là đủ rồi!”
“Ừ, ngươi cẩn thận một chút!”
Nữ tử đeo mặt nạ gật đầu, sau đó một tia sáng chợt lóe lên, bóng dáng lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
“Ta không cam lòng.Aaa!
Cùng với tiếng gào rống trong vô lực của Minh Tuế, ngọn lửa màu bạc trực tiếp bay tán loạn rồi biến mất, hắn ta đã hoàn toàn bỏ mạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận