Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 280: Sát thủ Ngũ Tinh

“Vậy thì tốt, hy vọng lần sau ta đến có thể nghe được tin tức tốt từ sư huynh.” Tử Cửu nói xong đứng dậy ra ngoài, cơ thể chạm vào giáp ranh trận pháp, trong nháy mắt hắn ta đã xuất hiện ở trong đại diện.
Người thanh niên híp hai mắt, dần dần thu lại nụ cười ấm áp, trong miệng lẩm bẩm nói nhỏ:
“Sư đệ tốt của ta, cũng không có lần sau đâu.”
. . .
Tội Vực, trên Hắc Ngục.
Một con thuyền đen xì khổng lồ phá vỡ không gian, chậm rãi hạ xuống quảng trường rộng lớn Hắc Ngục, thành trì khổng lồ trên bản thể dưới lòng đất Hắc Ngục này được gọi là Hắc Ngục thành, thành trì rộng lớn nhưng dân cư lại thưa thớt, chỉ là nơi cư trú của đại quân trấn thủ và cứu điểm của rất nhiều thế lực trong Càn Nguyên Giới.
Nơi con thuyền đen xì hạ cánh thuộc về cứ điểm của Thần Kiếm Thánh Tông, con thuyền đen xì đang hạ cánh xuống mắt đất, sau đó hơi lóe sáng rồi biến mất, tại chỗ chỉ còn lại một tu sĩ toàn thân mặc giáp màu xanh thẫm và mười người nam tử mặc hắc bào.
Những người nam tử mặc hắc bào đều rất uể oải, từng người bị chiếc khóa phù văn trói buộc chặt, toàn bộ tu vi cả người đều bị phong ấn, giống như người phàm.
“Vân Địch đại ca!”
Một thiếu niên mặc giáp màu đen đợi ở bên bờ đã lâu giơ tay vẫy gọi, tu sĩ tên là Vân Địch khẽ mỉm cười, dẫn mười người mặc hắc bào đi đến quảng trường cạnh người thiếu niên.
“Tiểu Mục, đệ vẫn khỏe chứ, sao lại sống ở đây?”
“Ai nha, Vân Địch đại ca huynh lại không biết rồi đệ đến Hắc Ngục thành rất nhàm chán, khô khan nhàm chán, ai nói vận khí ta không tốt, lại rút trúng nhiệm vụ thí luyện này.”
“Ha ha ha, mặt mày đừng ủ rũ như thế, như vậy cũng tốt mà, coi như rèn luyện tính cách thích bay nhảy của đệ đi, tỷ tỷ đệ vẫn thường xuyên nhắc đến tình cách hấp tấp của đệ đó, kiên trì một năm nữa, đệ sẽ trở thành đệ tử chính thức rồi.”
Người thiếu niên nghe thấy vậy lông mày lập tức dựng đứng lên, biểu cảm không vui, giống như hắn ta là một thiên tài như vậy lại có thể dừng từ thích bay nhảy và hấp tấp để hình dung sao!?
Thật sự lẽ nào lại như vậy, tỷ tỷ của hắn ta không thể nói hắn ta thế được!
“Được rồi được rồi, đệ đi về trước đi, ta đi giao tội phạm trước đã, một chút nữa sẽ quay lại tìm đệ.”
“Được rồi. . .”
Thiếu niên mặc áo giáp đen hóp miệng lại, trả lời, bóng người vừa cử động đã biến đi mất dạng.
Vẻ mặt Vân Địch khôi phục vẻ lạnh lùng, một nguồn năng lượng bao quanh cơ thể, bao quanh mười tên tội phạm mặc hắc bào sau lưng, bóng người hắn lóe sáng lao vút về phía lòng đất.
Trải qua hàng tá những thủ tục nghiệm chúng, thông qua chín tầng cửa ải, Vân Địch đã đưa mười tên tội phạm vào sâu trong lòng đất vào bản thể của Hắc Ngục.
Các loại cửa chặn trước mặt thật ra không có ý nghĩa lớn, chỉ là bước đầu chứng minh thân phận mà thôi, chỗ phức tạp thật sự là bản thể của Hắc Ngục.
Chỉ có pháp chỉ sở hạ thế lực đặc biệt mới có thể kích hoạt Hắc Ngục, hơn nữa pháp chỉ chuyên dụng này, phía trên mỗi một pháp chỉ sẽ thu lấy khí tức linh hồn của tội phạm, kích hoạt pháp chỉ Hắc Ngục hàm chứa khí tức linh lực của ngươi thì ngươi mới có thể vào trong Hắc Ngục được.
Vân Địch sử dụng một tấm pháp chỉ, toàn thân pháp chỉ màu xanh biếc sau lưng là một chữ “Máu” rất to, đây chính là pháp chỉ của Thần Kiếm Thánh Tông.
Pháp chỉ được kích hoạt, tản ra luồng hồng quang chói mắt, từng ký tự đỏ tươi nhảy múa, chậm rãi dung nhập vào trong hoa văn thần bí trên bản thể Hắc Ngục, sau khi hoa văn hấp thu hết các chữ máu đỏ tươi ngay lập tức bắt đầu chậm rãi xê dịch xoay tròn, không đến một lúc đã tạo thành một cửa hang đen ngòm.
Đôi mắt lạnh nhạt Vân Địch quét qua mười tên tội phạm mặc hắc bào, chậm rãi mở miệng nói:
“Dựa theo quy định của Hắc Ngục, tội phạm tu sĩ đạt Thần Thông Cảnh sẽ nhốt ở từ mười chín đến bốn mươi chín tầng, từ trên đi xuống, càng đi xuống dưới càng nhiều cường giả.”
“Nếu như không xảy ra chuyện ngoài dự tính, tên tiểu tử đó chỉ là được đưa đến nhận phạt qua loa, dựa vào thực lực vừa đột phá Thần Thông Cảnh của hắn, hắn chắc hẳn đã bị đưa đến tầng thứ 29, nếu như không tìm thấy người ở tầng thứ 29, thì các ngươi lần lượt đi xuống dưới
Họ chỉ thấy một thành trì khổng lồ, ánh lửa ngút trời, vô số tu sĩ ở trên trời dưới đất bị chém giết thảm thiết, thỉnh thoảng có tu sĩ bị ép vào đường cùng, làm pháo tự bạo ánh sáng của căn nguyên văng ra tung tóe, từng chùm tia sáng khổng lồ bắn ra.
“Giết!”
“Bảo vệ thành chủ đại nhân! Chống lại sự tấn công của người mặc giáp đen!”
Mười tên tội phạm mặc hắc bào đứng trên không trung trên trán toát mồ hôi hột, có phải di chuyển sai chỗ rồi không, đây là chỗ quỷ nào, đây tuyệt đối không phải Hắc Ngục tràn ngập tử khí!
Bạn cần đăng nhập để bình luận