Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 265: Sở nghiên cứu tầng 29 Hắc Ngục

Đậu xanh, vừa rồi có cho tên này hấp thu thứ gì kỳ quái đâu ta! Chẳng có nhẽ tên này lại là thiên tài bợ đít à? “Khụ khụ, được rồi, được rồi, chuyện này trong lòng ta biết rõ, không cần ngươi ở đấy nhấn mạnh đâu. Ta đang hỏi người khác, ngoại trừ ta ấy.”
“Bẩm chủ nhân, vậy thì không có. Thuộc hạ đã ở trong Hắc Ngục rất nhiều năm rồi, gặp được đều là những kẻ tội ác tày trời, dù có chết vạn lần cũng không thể nào chuộc hết tội!”
“Nói cách khác, những người này đều đáng chết à?”
“Đúng vậy! Ngay cả thuộc hạ cũng đáng chết vạn lần. Đợi đến khi nào chủ nhân không cần thuộc hạ dốc sức phục vụ nữa, thuộc hạ sẽ lập tức tự sát tại chỗ để chuộc tội với muôn dân trăm họ trong thiên hạ!”
“...”
Nói chứ, nịnh bợ cũng bị nghiện à?
Bạch Đông Lâm phớt lờ kỹ năng nịnh bợ của Trương Thiện Nhẫn vì trong đầu hắn đột nhiên lại xuất hiện một nỗi nghi hoặc khác. Nếu đám người này đều là những kẻ đáng chết vạn lần thì sao không giết luôn, cùng lắm là quét sạch Chân Linh cho rồi.
Tại sao phải hao tâm tổn trí nhốt đám cặn bả này lại, phiền phức như vậy? Bạch Đông Lâm không nghĩ là do một số cao tầng tự nhiên nảy lòng từ bi nên mới hỏi lại Trương Thiện Nhẫn.
“Chủ nhân, thiện ác không đổi!”
Nghe thấy bốn chữ này, ánh mắt Bạch Đông Lâm nhất thời lóe lên vẻ thông suốt. Một số kiến thức đúc kết được từ trong Thư Sơn còn chưa tiêu hóa nay tự động hiện lên trong đầu.
‘Thiên địa âm dương, sáng tối luân chuyển. Nhật nguyệt càn khôn, thiện ác không đổi.’
Thuyết này cho rằng, trên đời cái thiện và cái ác luôn tồn tại song song với nhau. Cái ác là thứ tồn tại mãi mãi, không thể loại bỏ hoàn toàn, cái thiện cũng vậy.
Nếu giết hết tất cả ác nhân trong bảy đại ngục thì thiên địa sẽ tự động sản sinh ra số lượng ác ma tương đương. Sinh sinh tử tử không ngừng luân hồi, mãi mãi không chấm dứt.
Cho nên việc nhốt tất cả những kẻ này lại một chỗ, mặc cho bọn họ tự sinh tự diệt cũng có vẻ hợp lý.
Ở một mức độ nào đó, cách làm này thực sự hiệu quả. Nếu lý thuyết là đúng, nó đúng là có thể ngăn chặn sự lan tràn bừa bãi của cái “ác”.
Phương thức xử lý này khiến hắn nhớ đến thế giới trong One Piece. Để ngăn chặn việc ‘Trái Ác Quỷ’ khuếch tán một cách vô tội vạ nên ‘Impel Down’ đã nhốt những người có năng lực lại chứ không giết họ. Tuy cách làm của hai bên có chỗ khác biệt nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.
Bạch Đông Lâm lắc đầu, thu hồi những suy nghĩ lung tung của mình lại. Bây giờ linh hồn của hắn mạnh quá đà nên lối suy nghĩ cùng hơi có vẻ bất thường.
Nếu đã hiểu rõ được phần nào tình hình Hắc Ngục thì Bạch Đông Lâm có thể bắt đầu kế hoạch được rồi. Đây là một việc tốn rất nhiều thời gian và sức lực, nên làm sớm chừng nào tốt chừng đấy.
Vì thế hắn nói với Trương Thiện Nhẫn:
“Trương Thiện Nhẫn, từ ngày mai trở đi, mỗi ngày ngươi bắt mười người đến cho ta. Đồng thời tập trung nhân lực đi tìm và thu thập cả đám yêu ma quỷ quái du đãng loanh quanh trên mặt đất nữa.
Chuyện này rất quan trọng, ngươi phải cố gắng hết sức đấy.
Nếu ngươi vô tình gặp phải chuyện không giải quyết được thì có thể báo cho ta biết. Ta sẽ tự ra tay giải quyết.”
“Thuộc hạ tuân mệnh!”
Trương Thiện Nhẫn cung kính dập đầu, sau đó từ từ đứng dậy đi ra khỏi đại điện, hơn nữa còn mang đi tất cả đám hộ vệ giáp đen bên ngoài.
Bạch Đông Lâm hài lòng gật đầu. Trương Thiện Nhẫn này khá hữu dụng, hắn ta là người thông minh. Có hắn trợ giúp bắt hàng mẫu thì Bạch Đông Lâm có thể hoàn toàn yên tâm vùi đầu vào việc thí nghiệm.
Thân hình Bạch Đông Lâm hơi chuyển động thì đã lập tức xuất hiện ở bên ngoài đại điện. Hắn lấy từ trong Tử Triệu ra một tòa bảo tháp thanh đồng chín tầng, đây là một pháp bảo phi hành dạng cung điện có phẩm chất tốt nhất mà hắn thu được ở Cổ giới. Sửa đổi một chút, nó sẽ trở thành một phòng thí nghiệm hoàn hảo.
Bạch Đông Lâm phất tay tế ra pháp bảo, Huyết Nguyên khổng lồ trong cơ thể hắn nhanh chóng rót vào trong đó. Bảo tháp thanh đồng quay tít một vòng, chỉ nháy mắt đã trở nên vô cùng to lớn.
Ý niệm vừa lướt qua trong đầu Bạch Đông Lâm thì đã nghe thấy một tiếng nổ lớn vang lên.
“Rầm!”
Bảo tháp thanh đồng lập tức đè bẹp đại điện thành một đống phế tích, sau đó thay thế vị trí của nó, đứng sừng sững ở đó.
Bạch Đông Lâm quan sát một lúc mà vẫn cảm thấy cứ thiếu thiếu. Sau đó suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu thì đã thành mấy hàng chữ rồng bay phượng múa tự động xuất hiện trên bức tường ngoài của bảo tháp thanh đồng.
‘Sở nghiên cứu tầng 29 Hắc Ngục.’
“Ầy, không sai, thế này hợp lý chứ!”
Bây giờ cũng xem như đã treo được biển hiệu hành nghề rồi, còn vụ đốt pháo hay cắt băng gì đó thì thôi miễn đi. Việc đầu tiên hắn phải làm là chuẩn bị một số dụng cụ thí nghiệm, xong nhân tiện sửa sang lại không gian bên trong tháp luôn. Ngày mai vật thí nghiệm đến thì có thể lập tức bắt đầu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận