Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 2059 - Tổn thương chân thực (1)

“Xem ra lựa chọn lúc đầu của ngươi là đúng, là bọn ta đã lo lắng quá nhiều.”
Diệp Thiên Đế lắc đầu cười gượng gạo, trong lòng vẫn còn sót lại một ít sợ hãi, nếu như lặp lại lần nữa, hắn ta vẫn sẽ nói ra lời thuyết phục, ngăn cản Ngoan Nhân “tự chui đầu vào lưới”, khiến bản thân bị vây hãm trong lồng giam Hắc Nguyên, việc này thật sự quá nguy hiểm, chỉ cần hơi bất cẩn thì chính là vạn kiếp bất phục.
“May mắn mà thôi.”
Giọng điệu Ngoan Nhân bình tĩnh, không thể nghe ra được một chút run sợ nào, như thể nàng đã sớm nhìn thấu sinh tử từ lâu.
“Muốn đạt được ý thức bản ngã Vĩnh Hằng Bất Diệt nào có dễ dàng như vậy? Ta không thể so sánh với các ngươi, nên chỉ có thể liều mình mạo hiểm, ta đánh cược thắng, ít nhất đã là kết quả khá tốt.”
“Sở, hắn phải trả cái giá càng cao hơn, mặc dù đã đạt thành siêu thoát, nhưng lại trở thành dáng vẻ quỷ quái này.”
Loong coong! Loong coong!
Tựa như có một ít bất mãn với những lời nói của Ngoan Nhân, bình đá lại lay động, chữ “Sở” trên đó chiếu sáng rực rỡ, ánh sáng chói mắt mơ hồ ngưng kết thành gương mặt của một thanh niên.
Rít——
Bạch Đông Lâm ở một bên nghe được tin tức tiềm ẩn, không khỏi hít sâu một hơi, chà, không hổ là Ngoan Nhân Đại Đế, quả nhiên đối với mình đủ hung ác!
Tìm đường sống trong cõi chết, nhìn thấy chân ý Vĩnh Hằng ở ranh giới tuyệt đối giữa sự sống và cái chết, và bước vào cực cảnh siêu thoát, nguy hiểm trong đó không phải chỉ gói gọn trong vài từ là có thể diễn tả hết được.
Nếu không phải do hắn tranh đoạt Ngôn Tố Chi Thư dẫn ra Si Đồng Chân Chủ, nếu không phải hắn bị Si Đồng Chân Chủ nổi giận chém giết, sau đó ý chí vô tình vượt qua đại lục thi hài......
Nếu thiếu đi bất kỳ mắt xích nào trong đó, đừng nói gì tới việc đạt được siêu thoát, có lẽ giờ phút này Ngoan Nhân đã tan theo mây gió dưới lòng bàn tay đẫm máu của Hắc Nguyên, chẳng may may để lại tí dấu vết nào rồi.
Nghĩ đến đây, Bạch Đông Lâm không khỏi cảm thấy rất may mắn, ý thức của hắn có thể tu hành thuận lợi và nhanh chóng như vậy, tất cả đều nhờ vào sự trợ giúp của “bất tử bất diệt”.
Khi ngọn lửa ý chí được thắp lên, Khương Vô Đạo có nói với hắn rằng cách tu hành ý thức nhanh nhất và quan trọng nhất là giác ngộ được chân ý của Vĩnh Hằng Bất Diệt ngay tại giây phút sinh tử.
Lần lượt chết đi, rồi sống lại, còn có điều kiện tu hành nào ưu việt hơn thế này nữa sao? Do đó, điều này mới tạo nên ý thức bản ngã mạnh mẽ vô hạn của hắn.
Nhìn Ngoan Nhân và Sở xem, phỏng chừng bọn họ cũng bị mắc kẹt ở bước cuối cùng, chỉ cách ý thức Vĩnh Hằng có một bước, với thực lực vô địch của bọn họ lúc trước sẽ rất khó rơi vào tận diệt, ngoại trừ người siêu thoát, ai có thể đả thương bọn họ?
Cái chết tuyệt đối cũng không phải những gì Tiểu Tử đã trải qua trước kia, có lẽ “cái chết giả” được tạo ra một cách nhân tạo trong vòng lặp thời gian khép kín sẽ hữu ích trong giai đoạn đầu của việc tu hành ý thức, nhưng khi bước vào Vĩnh Hằng Bất Diệt mà vẫn nghĩ có thể dùng cách thức này thì hoàn toàn chính là ý nghĩ hão huyền.
Nếu thật sự dễ dàng như thế, thì người siêu thoát đã sớm chạy đầy đất rồi!
Ngoan Nhân quả thực đủ hung ác, cái tên Hắc Nguyên này hoàn toàn đã bị lợi dụng, Bạch Đông Lâm hào hứng trong lòng, những nhân vật trong truyền thuyết này, ai ai cũng đều không đơn giản nha.
“Bạch đạo hữu, bọn ta sẽ nhớ kỹ phần ân tình này!”
Hoang Diệp, cùng với Ngoan Nhân, kể cả bình đá đen kịt kia, đều bày tỏ lòng biết ơn vô hạn với Bạch Đông Lâm.
“Ha ha ha, các vị nói quá lời rồi, tuy rằng chúng ta chưa từng quen biết, nhưng cùng là Nhân tộc, ta há có thể dửng dưng mặc kệ?”
Bạch Đông Lâm cười khoát tay, lúc hắn ra tay cứu Ngoan Nhân, đúng là không có suy nghĩ gì nhiều, chỉ đơn giản là muốn cứu người mà thôi, có lẽ là bị những cuốn tiểu thuyết trong quá khứ tác động, ừm, về phần bình đá họ Sở thì chỉ là tiện thể trong lúc tình cờ thôi.
“Khụ khụ, Hoang Thiên đế, ngươi kéo bọn ta vào nơi này, chắc chắn không phải chỉ là ôn lại chuyện cũ thôi đâu, đúng không?”
Quay lại chuyện chính, trong lòng Bạch Đông Lâm vẫn còn nhớ đến đến kho tàng bí mật của chủ nguyên điểm, tuy thời không này độc lập với hiện thực bên ngoài, nhưng cũng không cần phải trì hoãn quá nhiều thời gian.
“Đạo hữu xin chờ một lát.”
Ánh mắt hai người Hoang Diệp hơi trầm xuống, sắc mặt trở nên trang nghiêm, đối mắt với Ngoan Nhân rồi tất cả đều gật nhẹ đầu.
“Tế——”
“Đạo!!”
Một chuỗi ngọn lửa xanh u ám trào ra từ ấn đường của Hoang Thiên đế và nhanh chóng lan rộng ra khắp toàn thân, sau lưng Diệp Thiên đế hiện ra một vòng xoáy tăm tối, hai người bất chấp tổn thương, mang theo thân thể đầy thương tích, lần nữa thi triển cấm thuật đáng sợ kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận