Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 683: Chân Nhất Cổ Khí

Một dòng máu bạc, nhỏ chảy từ khóe mắt lão ta xuống, ớn lạnh bộc ra trong lòng. “Ồ, ngươi nói không sai, đúng là bổn tọa đến từ Đại La Kiếm Tông, vậy thì đã sao?”
“Ha ha, Đại La Kiếm Tông, Trảm Đạo Kiếm Tông… Thánh địa Tứ đại kiếm tu các ngươi đồng khí liên chi, cùng quản lý Tru Tiên Tứ Kiếm. Bội kiếm của các hạ chính là phỏng chế của một trong Chân Nhất Cổ Khí, Lục Tiên Kiếm phải không?”
Trong mắt Minh Không lộ ra vẻ khát vọng vô hạn. Chân Nhất Cổ Khí, chân ngã duy nhất, là sức mạnh khủng khiếp nhất trong nhận thức của tất cả tu sĩ, không gì sánh bằng!
Lai lịch của Chân Nhất Cổ Khí không thể tra cứu được, bởi chúng tồn tại trước loạn cổ tuế nguyệt, số Chân Nhất Cổ Khí tồn tại trên thế giới cũng chỉ có hạn. Pháp khí hàng đầu mà tu sĩ đúc thành được, dù có ở cấp bậc tiên khí, cũng kém chúng cực kỳ xa.
“Ha ha, Chân Nhất Cổ Khí, vật vô thượng mà vô số thế lực đều mong mà chẳng được. Không phải mấy thế lực hàng đầu như các ngươi đều dựa vào Chân Nhất Cổ Khí mới vĩnh viễn trường tồn được sao?”
“Còn bọn ta thì sao? Những thế lực không cao không thấp như bọn ta đây đã nhìn thấy thế giới chân thật rồi, nhưng lại chẳng thay đổi được. Đáng trách, đáng trách!”
“Nếu ta biết điều này sớm hơn, ta thà làm những thế lực ngây ngô vô giác kia để có thể sống tự tại!”
Giọng nói của Minh Không run rẩy, mắt lộ ra vẻ tự giễu. Lão ta đã phản bội chúng sinh chân giới, nhưng lão ta không có lựa chọn, lão ta chỉ muốn sống tiếp.
“Các thế lực hàng đầu như các ngươi ỷ vào Chân Nhất Cổ Khí có thể kéo dài sinh mạng của mình mà không kiêng nể gì, mà bọn ta thì sao? Bọn ta thì chỉ có thể chờ chết à? Các ngươi cao cao tại thượng, có thể thấu hiểu với bọn ta sao?”
“Không có Chân Nhất Cổ Khí trấn áp bản thân, nhưng mà lão phu không muốn chết, dù là mượn sức mạnh của dị tộc. Cầu sinh thôi mà, có gì sai chứ!”
“Có gì mà sai!”
“Ta hận trời bất công! Bọn ta không phục!”
Minh Không để lộ bản thể dài tận mười vạn, ngửa mặt lên trời gào thét, hơi thở toàn thân kịch liệt chấn động. Lửa dữ ánh bạc cuộn trào mãnh liệt, suy nghĩ không cam lòng đâm xuyên qua thứ nguyên.
“Phụ thân đại nhân…”
Ánh mắt Minh Lam khẽ run lên, nhìn thấy thái độ cuồng nộ như vậy của người phụ thân ngày thường vốn dĩ biết kiềm chế, trong đầu hắn ta hiện lên sự kinh hồn bạt vía, cẩn thận dè dặt của những năm gần đây, muốn nói lại thôi. Rồi theo đó, chúng bỗng hóa thành một tiếng thở dài bất lực.
“Chỉ vậy thôi sao?”
Hai mắt của nam tử áo bào trắng híp lại, lộ ra vẻ bất mãn. Trong phút chốc, một tiếng ‘chỉ vậy thôi sao’ nhàn nhạt đã trấn áp cơn gào thét cuồng nộ của Minh Không, không gian thứ nguyên trở về lại yên lặng một lần nữa.
“Bổn tọa còn tưởng rằng ngươi có thể nói ra từ ngữ kinh hãi thế tục độ nào, không ngờ chúng vẫn là những thứ tầm thường nhàm tai, lãng phí thời gian!”
“Ngươi không cam lòng? Ngươi không phục? Hừ! Ngươi chỉ đang là một tên nhu nhược sợ chết mà thôi!”
Nam tử áo bào trắng hừ lạnh một cái, nghe như tiếng sấm ầm vang. Ánh mắt lạnh lùng của hắn ta đảo qua, làm cho các đại năng tại đây không kìm được mà trong lòng run lên.
“Số người muốn sử dụng Chân Nhất Cổ Khí, không cho các ngươi cơ hội sao? Các ngươi nghĩ là những tiền bối này hưởng thụ Chân Nhất Cổ Khí một cách dễ dàng à?”
“Có ai mà không phải dùng vô số cống hiến để đổi lấy?”
“Nếu không muốn chết, vậy sao ngươi không ra chiến trường? Sao ngươi không đi chém giết với dị tộc? Chém giết dị tộc, tích lũy chiến công. Chỉ cần ngươi có đủ chiến công, Thần Đình, Quỷ Phủ, Chân Nhất Cổ Khí, các ngươi tùy ý sử dụng!”
Giọng nói của nam tử áo bào trắng dừng lại, hắn ta khẽ lắc đầu, nhìn về phía rất nhiều đại năng, hai mắt ngập tràn sự khinh thường.
“Trừ cách đó ra, nếu muốn sống, ngươi cũng có thể thử một lần, tự diệt bản thân, để chân linh hồi về Mẫu Hà. Nếu ngươi vào luân hồi mà chân linh không mê muội, có thể sống nữa cả đời!”
“Nực cười! Các ngươi đã không muốn đi liều mạng với dị tộc, lại không dám chạm tới hiểm khổ nào của luân hồi, chỉ dám đi con đường xấu xa nhất!”
“Dùng tính mạng của kẻ yếu để kết thành đường sống cho mình, cùng lắm cũng chỉ là một đám người nhu nhược mà thôi, có sống cũng phí phạm linh khí!”
“Không phục? Không cam lòng?”
“Các ngươi xứng à?”
Nam tử mặc áo bào trắng khẽ lắc đầu, biểu cảm về lại với thờ ơ, lại không có ý nhiều lời. Bàn tay hắn ta khẽ nhấc lên, trường kiếm đen tuyền sau lưng thoát khỏi ràng buộc, lập tức tỏa ra tiếng vang nhảy nhót, hóa thành ánh sáng lấp lánh, phút chốc xuất hiện trong lòng bàn tay thuần khiết đang đưa ra của chủ nhân.
Một luồng khí sát phạt chí cực dày đặc, đen kịt phủ lấy, mảnh không gian rực rỡ tại thứ nguyên bị cắt ngang này lập tức tối sầm lại, ngập tràn cảm giác xác xơ, tiêu điều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận