Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1696 - Thật sự không ăn nổi nữa (2)

Nếu hai phe tham gia giao chiến thực sự rảnh rỗi, đấu tới không chết không thôi, thì chuyện đánh đến một trăm triệu năm cũng không hẳn là không thể.
Tuổi thọ, thể lực, sức mạnh sinh mệnh, những thứ này đều không thành vấn đề với người có thể điều khiển dòng thời gian, chỉ cần sử dụng ý niệm là có thể trao đổi “tiết điểm tồn tại” với chính mình trong quá khứ và duy trì trạng thái đỉnh cao bất cứ lúc nào, trừ phi bản nguyên bị tổn thương, mới gây ảnh hưởng đến mỗi một tiết điểm thời gian trong quá khứ, nhưng thế lực đôi bên ngang nhau thì sao có thể gây tổn hại đến tiết điểm tồn tại của đối phương?
Hiện giờ, Bạch Đông Lâm chính là cố ý tạo ra cục diện này, duy trì sức mạnh ở cấp độ “ngang tài ngang sức”, từng hạt Đại Thiên lần lượt tan biến dưới trận giao chiến của hai bên.
Một ngàn năm sau, hành vi dắt chó đi dạo của Bạch Đông Lâm đã xoay vòng thi hài của Nguyên Mật Chân Chủ đến nơi tận cùng của khu vực mà trước đó hắn đã cố tình tránh né.
Lồng ngực của Nguyên Mật Chân Chủ, khu vực hạch tâm Địa Khiếu, nơi bị ánh kiếm vô hình xuyên qua.
“Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Các ngươi cứ như vậy thì không đánh chết người được đâu!”
“Khốn kiếp! Thứ khốn kiếp!”
Diệc Ách giận đến mức cả người run lên, tức tới nỗi mắt nổ đom đóm, cả ngàn năm rồi, họ cũng chẳng phải kẻ ngốc, sao có thể không nhận ra Bạch Đông Lâm đang đùa bỡn bọn họ được. Nhưng họ không có lựa chọn nào khác, chỉ là do họ không muốn chết.
Nuốt! Ta nuốt ực ực!
Bạch Đông Lâm đã chẳng mảy may đoái hoài gì nữa, lâu như vậy rồi, quy luật chưa từng phóng xuống cái nhìn chằm chằm, xem ra người siêu thoát thật sự không quan tâm đến thi hài này.
Vù vù! Keng——
Một tiếng kiếm ngân thanh thúy đột ngột vang lên, lan rộng khắp không gian trong cơ thể, tất cả những kẻ đang tham gia vào trận chiến kịch liệt đều cảm thấy da đầu tê dại, thân thể trở nên trì trệ.
“Đây là......”
Bạch Đông Lâm nhíu mày, nhìn chăm chú vào nơi sâu thẳm trong hư vô, dường như có một ánh kiếm mờ ảo đang từ từ hiện ra ở nơi ấy.
Nếu nâng góc nhìn vô hạn lên cao đến bên ngoài không gian thi hài, sẽ có thể nhìn thấy rất rõ, thi hài khổng lồ bị đóng đinh trên giới bích đã trở nên cực kỳ hư ảo, hệt như bong bóng sẽ vỡ tan khi vừa chạm vào.
Thi hài của Nguyên Mật Chân Chủ được tạo thành từ các hạt vĩnh hằng, bị Bạch Đông Lâm liên tục ngấu nghiến một cách điên cuồng trong cả ngàn năm, nên các hạt sắp sửa hoàn toàn tiêu tan, đương nhiên sự tồn tại của thi hài được tạo nên từ chúng cũng đang trên bờ vực tan biến.
Làm sao thi hài giống như bong bóng này có thể chứa đựng ánh kiếm vô hình vĩnh hằng bất tán được? Chẳng dễ dàng gì mới có thể kiên trì được đến lúc này.
“Toi rồi!!”
Đồng tử của Diệc Ách co rút, lộ ra nét hoảng sợ chưa từng có, tâm thần run rẩy, một luồng khí tức sắc bén như có như không khóa chặt ấn đường của hắn ta.
“Chạy, chạy không thoát......”
Keng!
Ánh kiếm hiển hiện, tan vỡ, rồi bắn ra.
Diệc Ách và các sinh linh Tai họa đen tối khác vốn chẳng thể nảy sinh ý nghĩ phản kháng, trong nháy mắt, cả bọn bị kiếm ảnh hư ảo xẹt qua giữa trán, ánh sáng trong mắt vụt tắt.
“Ặc! Quả là đáng sợ!”
Nét mặt Bạch Đông Lâm chấn động, những kiếm ảnh này chỉ nhắm vào Tai họa đen tối, chúng chỉ mới sượt qua bên người hắn thôi mà khí tức đáng sợ kia đã khiến hắn cảm thấy cả người lạnh run.
Đây chính là người siêu thoát ư?
Một kiếm mà năm tháng vô tận lúc trước tiện tay đâm ra vẫn khủng khiếp như vậy, giết thập nhất cảnh y như giết mấy con kiến. Có lẽ, đây vẫn chưa phải cực hạn của kiếm ảnh, nói không chừng khi thập nhị cảnh bị trúng một kiếm này cũng sẽ có kết cục tương tự.
Cái chết của Diệc Ách bọn họ giống hệt với Nguyên Mật Chân Chủ, dù tính mạng đã bị xóa sổ, nhưng thân thể vẫn còn hoàn hảo, tất nhiên Bạch Đông Lâm sẽ không lãng phí, lúc bình tĩnh trở lại, hắn lập tức nuốt chửng từng người một.
“Không ăn nỗi nữa, thật sự không ăn nỗi nữa!”
Sắc mặt Bạch Đông Lâm thỏa mãn, nhẹ nhàng xoa bụng, nhóm người Xích Minh bị kiếm ảnh làm cho sửng sốt đến ngơ ngẩn ở xung quanh cũng dần dần tỉnh táo lại, tất cả nhìn Bạch Đông Lâm bằng vẻ mặt mờ mịt.
Có phải tên này có sở thích đặc biệt gì không? Nghiện thi thể à!?
Hành động nhanh như thế, cứ như thể có người muốn cướp của hắn vậy, khụ khụ, nói gì thì nói, quả thực có người muốn mang thi hài đi, dù sao cũng là chân thân của thập nhất cảnh, cộng thêm Thần Binh Chí Bảo, và còn đồ vật được lưu trữ trong không gian......
Bảo không động lòng đều là giả, thế nhưng hành động của Bạch Đông Lâm thật sự là quá nhanh, thực lực lại mạnh đến đáng sợ, tuy trong lòng mọi người có hơi khó chịu, nhưng cũng không dám nói thêm câu nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận