Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 664: Người không tiền của phi nghĩa không giàu

Bạch Đông Lâm cảm thán, hắn ở đây là đã đơn giản bớt những kế hoạch của hắn, vứt bỏ những râu ria không đáng kể, chỉ nói ra trọng điểm. Cho dù những lực lượng này dụ hoặc lòng người đến mức nào đi chăng nữa, hắn từ đầu đến cuối hiểu rõ dựa vào nhục thân linh khiếu cường đại mới là thứ căn bản nhất, mới là cội nguồn lực lượng của hắn.
Lực lượng pháp tắc chính là phương pháp hỗ trợ, là vũ khí, cũng là công cụ hỗ trợ hắn trưởng thành.
Cho dù là loại pháp tắc nào, thì quy tắc vẫn quan trọng hơn, phải không ngừng thôi thúc chính bản thân mình, đây là điều căn bản không thể tránh khỏi!
Đè xuống suy nghĩ của bản thân, Bạch Đông Lâm phất tay thu gọn tất cả các trái cầu thuỷ tinh, tăng thêm ba mươi tám loại pháp tắc này, trong tay hắn đã có được hơn chín mươi loại pháp tắc khác nhau.
Thành tựu Thần Thông Cảnh Tam Trọng Thiên ở trong tầm tay!
“Hửm, đây là thứ gì?”
Bạch Đông Lâm nhắn hai mắt lại, nhặt lấy một quả cầu thuỷ tinh, hắn mở mắt nhìn, trong đó có vô số kiếm ảnh đang không ngừng chuyển động, kiếm ý tràn ngập.
Đây chính là hạt giống kiếm ý.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thứ này, mặc dù không trân quý như những hạt giống pháp tắc kia, tuy nhiên đây là thứ mà nhóm tu luyện kiếm đang khao khát.
Bạch Đông Lâm bây giờ đã có quá nhiều lực lượng cường đại, liền cảm nhận được điểm báo tử đến từ phá diệt đao ý, cũng chỉ là dùng để lĩnh ngộ được phá diệt pháp tắc, những người đến sau khẳng định cũng sẽ bỏ qua, hắn không phải người luyện kiếm thì lấy gì mà hứng thú cho được.
Kiếm ý đao ý đều không phải là thứ mà hắn thường dùng đến, thứ ý chí luôn duy trì trong người hắn chỉ cần một đôi thiết quyền là đủ rồi.
Về phần lĩnh ngộ được kiếm ý từ trong những thứ này, hắn vốn không có ý định, tốn thời gian lại phí sức, thử một lần thì không nghĩ đến việc thử lần hai.
Thừa sức như vậy chi bằng dùng để lĩnh ngộ thêm về thời gian và âm dương.
Khẽ lắc đầu, Bạch Đông Lâm đang muốn thu cái thứ phế vật này lại thì trái tim đột nhiên tê rần, từ trong ý niệm, hắn thấy con rối xương đang phát ra ánh sáng hồng.
“Mày có hứng thú với thứ đồ chơi này hả?”
Hai mắt Bạch Đông Lâm sáng lên, dường như nghĩ ra gì đó, hắn hé miệng cắn nát quả cầu thuỷ tinh, vô số kiếm ảnh ngay lập tức xông vào bên trong cơ thể hắn.
Con rối đang ở trong tim lập tức phát ra hồng quang mạnh mẽ, vô số kiếm ảnh như là trăm sông đổ về một biển, toàn bộ đều tràn vào người con rối, sau khi nuốt chửng hạt giống kiếm ý, vết nứt trên đầu con rối cũng ngay lập tức khép lại.
“Thì ra là vậy, ta cứ nói hạt giống kiếm ý Lưu Đông Xuyên cho ta tìm mãi không thấy, thì ra là bị mày ăn trộm!”
Bạch Đông Lâm có chút dở khóc dở cười, trước đó hắn một mực không cảm nhận được hạt giống kiếm ý của Lưu Đông Xuyên tồn tại trong cơ thể hắn, hắn cứ nghĩ là vấn đề của chính mình, thẳng đến cách đây không lâu lúc bắt đầu nổi lửa ý chí, thấm nhuần bản thân, hắn cũng không phát hiện ra được.
Hắn còn tưởng tên Lưu Đông Xuyên này lừa đảo, không ngờ là do tên đại lão này giở trò.
Việc này không hề khiến hắn có gì bất mãn, sử dụng một ít phế vật, có thể chữa trị cho lá bài tẩy của hắn, mua bán này vẫn có thể làm được.
Rời khỏi ý niệm, hắn ngắm quanh bốn phía, nữ nhân đeo mặt nạ vẫn luôn ồn ào kia bây giờ không còn động tĩnh gì nữa, bảo khố đã trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
“Nè, ta đã nói nơi này không có khả năng tìm ra đầu mối gì đâu mà!”
“Ngươi nói đúng, ta quá ngây thơ…”
Nữ nhân đeo mặt nạ xuất hiện trước mặt Bạch Đông Lâm, giọng nói vô cùng sa sút.
“Chúng ta rời khỏi nơi đây đi, ta muốn đi đến nơi khác thử một lần, hừ ta không tin lần đầu tiên làm nhiệm vụ, bổn tiểu thư đã thất bại!”
Trong mắt Bạch Đông Lâm hiện lên ý cười, rõ ràng là tự mình lén chạy đến, còn dám nói cái gì mà làm nhiệm vụ chứ, đúng là nữ tử mạnh miệng.
Nhẹ nhàng đạp chân, một nguồn ánh sáng vĩnh hằng lướt qua, mấy ngàn bảo vật đã bị xáo trộn lên trong nháy mắt đã bị nuốt lấy.
“Trong này có không ít đồ tốt, nhưng bây giờ ở đây không thích hợp để xem kỹ nữa, cứ rời đi trước đã rồi nói sau.”
“Đi thôi!”
Bạch Đông Lâm phất ống tay áo, cùng Minh Tuế hướng về phía cửa lớn, việc trộm bảo khố này đã tiến hành thuận lợi đến mức kỳ lạ, rất nhiều thứ đã chuẩn bị sau đó đều không cần dùng đến nữa, điều này cũng khiến Minh Tuế cảm thấy bị chèn ép.
Vừa đi được mấy ngàn trượng, Bạch Đông Lâm bỗng dẫm chân xuống, tự dưng đứng đơ lại một chỗ.
“Sao ngươi không đi tiếp?”
Trong hư không phát ra tiếng nghi vấn của nữ nhân đeo mặt nạ.
“Không đúng, không hợp lý…”
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm bỗng dưng trở nên ngu ngơ, trong miệng lại thì thầm một cách không có ý thức, hai mắt chỗ Thái Cực Đồ bát quái không ngừng điên cuồng xoay tròn, phân giải, tổ hợp, một tia khí tức huyền ảo bắt đầu bao quanh thân thể hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận