Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 151: Tiểu tử Hắc Minh Giới

Linh hồn kim thân vươn bàn tay to ra túm lấy mảnh nhỏ ký ức, sau đó ném vào trong miệng và nuốt xuống. Đây mới là mục đích thực sự của hắn. Lúc Bạch Đông Lâm dùng Linh Hồn Chi Nhãn và phát hiện ra tà linh đang bị thanh đao màu đen trấn áp thì đã quyết định như vậy. Hắn không biết nhiều về Táng vực. Trong ký ức của những lão quái vật này có tin tức mà Bạch Đông Lâm cần. Đương nhiên, hắn biết bí thuật nhiếp hồn đoạt phách, cắn nuốt ký ức. Đây cũng chẳng phải kỹ năng cao cấp gì, nhưng loại bí thuật này không được người ta tán đồng. Hắn vẫn là người có điều bí mật, trong tình huống bình thường sẽ không sử dụng linh tinh.
Thế nhưng hắn dùng để đối phó với tà linh – thứ còn chẳng tính là tàn hồn này thì không thành vấn đề. Trừ hại cho dân nên ông trời có nhìn thấy cũng phải khen đôi câu, ban cho chút công đức…
Linh hồn nhắm mắt lại, bắt đầu tiêu hóa mảnh nhỏ ký ức. Thần Hải bắt đầu khôi phục lại nguyên trạng, thái cực cầu to lớn lập tức tiêu tán thành hai khí trắng, đen rồi bị đạo nhân bắt lại. Đạo nhân bước ra một bước quay lại phía sau linh hồn kim thân rồi biến mất.
Linh hồn kim thân tản đi, ngọn lửa màu vàng kim cháy hừng hực cũng tắt, lại biến thành một linh hồn bình thường nhắm mắt khoanh chân tọa trấn trong trung tâm của Thần Hải.
Trong thung lũng ở bên ngoài, trên một cái hố sâu.
“Vù vù”
Thanh đao màu đen cảm ứng được khí tức của tà linh đã hoàn toàn biến mất thì lập tức phát ra một loạt tiếng kêu dễ nghe như đang hoan hô, nhảy nhót.
“Đoàng đoàng…”
Tiếng nổ kinh thiên vang tận mây xanh, một người cao lớn mặc giáp màu đen đập vỡ không gian, rơi từ không gian kép xuống rồi phun ra một ngụm máu máu đen sì.
“Tiểu tử Hắc Minh Giới, ngươi trốn không thoát đâu…”
Hư không nghiền nát, một vị lão giả râu tóc bạc trắng cất bước, ánh mắt lạnh lẽo vô tình nhìn chằm chằm vào người mặc áo giáp màu đen.
“Ha ha ha, tốt, rất tốt! Không ngờ người tự nhận là chính đạo của Càn Nguyên giới lại có thể bày ra đại cục kinh thiên như thế này…”
“Điên rồi! Các ngươi điên rồi! Những lão quái vật như các ngươi còn ác hơn người của Hắc Minh Giới chúng ta nhiều.”
“Hừ! Người nhiều lời quá rồi đấy!”
Lão giả đang định ra tay thì đột nhiên lại dừng động tác, ngẩng đầu nhìn lên cao. Một bàn tay khổng lồ tản ra ánh sáng màu vàng kim chém vỡ không gian, trực tiếp nhấn về phía người mặc áo giáp màu đen.
“Ma la!”
Người cao lớn mặc áo giáp màu đen ngửa mặt lên trời rống giận nhưng lại chẳng thể phản kháng được. Trong nháy mắt, người này bị bàn tay khổng lồ màu vàng kim trấn áp trên bình nguyên đen.
“Keng!” Một tiếng đao ngâm vang lên.
Một thanh trường đao màu đen cắt đứt không gian bắn về phía người cao lớn kia. Trong nháy mắt, dư âm kinh khủng kia đã chém bình nguyên đen to lớn thành hai nửa. Người cao lớn kia bị đao ý ép sâu vào trong thung lũng, hai đầu gối quỳ xuống đất.
“Không!”
Người cao lớn mặc áo giáp màu đen ngửa mặt lên trời gào thét kia bị thanh đao màu đen đâm sâu vào ấn đường, thần hồn câu diệt, kể cả chân linh cũng bị chém thành hư vô, một tia tàn niệm dường như nghe thấy âm thanh truyền từ hư không tới.
“Không hay! Tên kia thức tỉnh rồi!”
“Mau lui!”
Hình ảnh truyền từ mảnh nhỏ ký ức hơi dừng lại, Bạch Đông Lâm ở trong Thần Hải mở hai mắt ra. Mảnh nhỏ ký ức này của tà linh quá vụn vặt, tin tức ẩn chứa trong đó cực nhỏ.
Duy chỉ có cuộc kịch chiến cuối cùng là khá rõ ràng. Dù sao chỉ là một tà linh do một tia tàn niệm ý chí biến thành, còn chẳng được tính là tàn hồn, có thể đề luyện được một chút tin tức đã là rất tốt rồi.
Hắn cau mày, hình như trong lúc lơ đãng bản thân đã biết được một số chuyện bí mật nào đó. Càn Nguyên giới nhiều lần thăm dò Cổ Giới như vậy, chẳng lẽ cũng chỉ là đưa từng đợt đệ tử tiến tới thử vận may sao?
Xem ra bọn họ tuyệt đối không phải không có phương pháp tiến vào Minh Dự Cổ Giới, đại cục kinh thiên mà người mặc áo giáp màu đen nói là cái gì?
Bạch Đông Lâm cảm thấy rất đau đầu, hắn chỉ tới đây du lịch thôi, chèo nước cưỡi sóng trở về không thoải mái hơn sao?
Lần này, hành trình Cổ Giới luôn tiết lộ sự kỳ lạ. Chuyện này gần như đã vượt ra khỏi tầm tay Bạch Đông Lâm, nó không hợp với phong cách hành sự của hắn.
Chẳng có cách nào khác, tin tức trong ký tức quá ít chỉ có thể đi xem một chút, dù sao hắn cũng chẳng chết được cố gắng bảo vệ chút lợi ích của mình. Có cơ hội sẽ lấy được một khoản lợi kha khá, những lão quái vật kia chết hay sống chẳng liên quan gì tới hắn cả, bản thân còn chưa có tư cách hạ cờ.
Bạch Đông Lâm mở hai mắt ra đứng lơ lửng trong không trung, trường đao màu đen kêu “ong ong” bay tới bay lui vòng quanh hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận