Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 348: Hắc Bạch giới, âm dương luân chuyển

Bạch Tiểu Tiểu khẽ lắc vai, khí thế ngưng kết của Xuy Độc lập tức tan vỡ. thân hình hơi di chuyển đã tránh được một đòn chí mạng của long trảo cực lớn kia. Ầm!
Long trảo đi đến đâu, đất đá trong không gian đều biến thành hư vô đến đó.
Xèo xèo!
Tiếng ăn mòn liên tục vang lên, những khối nham thạch cứng rắn nhiễm phải chất lỏng xanh sẫm hay ngọn lửa xanh lục đều nhanh chóng biến thành hư vô rồi khuếch tán ra ngoài. Chỉ trong phút chốc, nơi này đã hình thành một cái hố trống rỗng cực lớn ăn sâu vào lòng đất.
Xuy Độc hơi sửng sốt nhìn Bạch Tiểu Tiểu thay đổi khí tức có thể dễ dàng thoát khỏi công kích của bản thân, giật mình mở miệng nói:
“Ngươi là chủ nhân của hai tiểu tử này à? Không biết là vị đồng môn nào, có thể xưng tên hay không?”
‘Bạch Tiểu Tiểu’ lạnh nhạt nhìn Dịch Độc Long đang vặn vẹo nhúc nhích, vẻ mặt hờ hững chậm rãi nói:
“Hai tên tiểu tử này cướp hạt giống pháp tắc của ngươi, đúng là do ta đã sai khiến nhưng việc nào ra việc nấy, ngươi không nên đuổi giết bọn chúng. Nể tình đồng môn, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, cho nên ngươi sẽ bị tước cơ hội thăm dò mảnh vỡ thế giới, xem như sự trừng phạt!”
“Gràooo! Ngụy biện! Cuồng vọng!”
Xuy Độc nổi giận gầm lên, mắt rồng trợn ngược, ngọn lửa xanh lục trên người bùng lên. Kẻ này thật vô sỉ, ngươi cho phép sủng vật chạy đến cướp đồ của ta nhưng không cho ta đuổi giết sủng vật của ngươi à?
“Thực sự là quá cuồng vọng. Vì Thánh tông không cho phép người trong môn phái chém giết lẫn nhau nên hôm nay ta sẽ giết hai tên tiểu tử này, xem ngươi có thể làm gì ta!”
Giọng điệu Xuy Độc lạnh lùng, đã bị Bạch Đông Lâm làm cho mất sạch kiên nhẫn. Tình nghĩa đồng môn cái rắm gì, con mẹ nó, đối với loại vô sỉ này cứ đánh trước rồi hẵng nói!
Gràooo!
Dịch Độc Long ngửa đầu gầm lên, sau đó đột nhiên co rút vào. Bản thể Xuy Độc lộ diện, Dịch Độc Long khổng lồ ngưng tụ thành một bộ áo giáp lục sẫm bao phủ lấy cơ thể hắn ta, khí thế toàn thân tăng vọt lên gấp mấy lần!
Bộ giáp lục sẫm rất uy vũ khí phách, mỗi bên vai đều có một cái đầu rồng dữ tợn. Vảy rồng ở hai cánh tay bộ giáp xếp chồng lên nhau, lan đến lòng bàn tay thì biến thành một đôi long trảo sắc bén.
Nói cho cùng thì cơ thể của thể tu vẫn là vua. Dịch Độc Long lòe loẹt kia chẳng qua cũng chỉ là một bộ áo giáp của Xuy Độc.
“Khí thế không tệ, đáng tiếc thân thể của ta không có ở đây, nếu không có thể chơi đùa với ngươi một lát rồi. Thân thể tên nhóc này yếu ớt quá.”
Ánh mắt ‘Bạch Tiểu Tiểu’ vẫn lãnh đạm như trước, làm như không thấy khí thế đã tăng vọt của Xuy Độc. Nó đưa bàn tay nhỏ nhắn trắng như tuyết lên nhìn rồi lắc lắc đầu. Mặc dù bản chất thân thể của Bạch Tiểu Tiểu cũng không tồi nhưng thân thể của khí tu vẫn chẳng ra sao.
Thấy Xuy Độc không kìm được mà sắp ra tay, ‘Bạch Tiểu Tiểu’ dựng thẳng ngón tay bạch ngọc thành kiếm chỉ, nhẹ điểm vào âm Dương Thái Cực Đồ lên trán. Huyễn ảnh Thái Cực đồ nho nhỏ bị nó vê lại, hai dòng khí hắc bạch quanh quẩn trên đầu ngón tay.
Vẻ mặt Xuy Độc thay đổi, cảm thấy có một cỗ khí thế không thể giải thích khóa chặt lấy mình. Trong lòng lập tức giận dữ, giả thần giả quỷ gì chứ, chẳng qua chỉ là làm phép mượn thân thể, có thể nghịch thiên được chắc.
Xuy Độc không lùi mà tiến, sải bước đạp vỡ hư không, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt ‘Bạch Tiểu Tiểu’.
Cánh tay xanh sẫm có nhiều pháp tắc long văn quấn quanh của hắn ta tỏa ra từng đợt khí tức ngai ngái, mang theo sức mạnh khủng bố xé rách một không gian rộng lớn, giáng xuống một đòn chí mạng!
“m Dương Luân Chuyển Khốn!”
‘Bạch Tiểu Tiểu’ búng ngón tay, huyễn ảnh Thái Cực Đồ trên đầu ngón tay nó lập tức biến mất.
Sắc mặt Xuy Độc hoàn toàn thay đổi, bóng dáng lóe lên mấy lần để tránh né nhưng vẫn bị một luồng khí thế khó hiểu khóa chặt, không thể trốn tránh được. Sau đó thì bị không gian Thái Cực Đồ vọt đến đánh trúng ngực!
Khoảnh khắc tiếp theo, trong ánh mắt hoảng sợ của Xuy Độc, Thái Cực Đồ lập tức biến thành một thế giới đen trắng rộng lớn che khuất cả bầu trời mênh mông. Trắng ở trên đen ở phía dưới, vô tận vô biên!
“Đây là nơi quái quỷ nào vậy? Sao tự nhiên ta lại đến đây?”
Xuy Độc cảm nhận được thế giới xa lạ nhưng không thể cảm nhận được pháp tắc hay linh khí thiên địa. Dường như thế giới này ngoài ngày trắng đêm đen thì chỉ còn lại một mình hắn ta.
Xuy Độc chạy như điên trên đại địa đen nhánh, hy vọng tìm được lối ra. Nhưng đáng tiếc thế giới này giống như là vô tận, dù hắn ta có chạy thế nào thì cũng như đang dậm chân tại chỗ.
‘Bạch Tiểu Tiểu’ mở lòng bàn tay, một quả cầu nhỏ lơ lửng trong đó. Hắc bạch luân chuyển, quả cầu nhỏ hai màu đen trắng này chính là thế giới vô tận trong mắt Xuy Độc.
“Trấn áp ngươi một thời gian, sau khi ra khỏi mảnh vỡ thế giới này tất nhiên ngươi sẽ lấy lại được tự do.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận