Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1614 - Lục Đạo Luân Hồi Xá Lợi Tử (2)

Mẫu Hà vơ vét xác chết, là vì tồn tại đặc thù như vậy, bọn họ có thể tùy ý đi lại ở trong luân hồi, thậm chí là đưa cả cơ thể chính mình vào đó.
Rama có thể, sau khi Bạch Huyền Đế dung hợp lục đạo luân hồi xá lợi tử, cũng có thiên phú đặc biệt như thé.
Dòng sông ánh sáng!
Dòng sông sáng chói đến cực điểm, uốn lượn chạy dài, do vô cùng vô tận điểm ánh sáng màu vàng kim tổ hợp mà thành, dòng chảy thuận theo vòng Luân Hồi, đây là hình tượng Bạch Huyền Đế nhìn thấy sau khi bước vào luân hồi.
Bên trong trường hà màu vàng kim, mỗi một điểm ánh sáng đều là một Chân Linh, có thể hình thành cảnh tượng trước nay chưa từng có, tất cả đều là vì chúng sinh ở thế giới bên ngoài xuất hiện chết đi trên phạm vi lớn trong thời gian rất ngắn.
“Đi thôi, mục tiêu của chúng ta ở cuối cùng luân hồi.”
Bạch Huyền Đế nhẹ gật đầu, yên lặng đi theo sau Rama, đạp lên phía trên dòng sông ánh sáng, đây là lần đầu tiên hắn ta bước vào luân hồi, hoàn toàn không biết gì cả, vẫn phải để lão làng như Rama dẫn đường mới được.
Mẫu Hà là kẻ cai quản thời không, vận mệnh, nhân quả, luân hồi.
Sức mạnh nguyên tắc luân hồi đại đạo, là sức mạnh Bạch Đông Lâm kiêng kỵ nhất, vì phá vỡ thế cục của nó, hắn đã bỏ ra rất nhiều nỗ lực, vô số lần thăm dò, vô số lần suy diễn, hội tụ tất cả thông tin, rốt cuộc hắn cũng tìm được một cách thức duy nhất.
Vì sao không giết Rama?
Bởi vì vào chính lúc này.
Bạch Huyền Đế?
Lần đầu tiên hắn thấy tiểu đệ này của mình, đã phát hiện sự đặc biệt của đối phương, ngay cả hắn cũng không thể nhìn thấu ngay từ lần gặp đầu tiên, ban đầu hắn cho là, chỉ là một người xuyên việt bình thường như Lưu Lãng Đế, hay là đại lão Thượng Cổ không tầm thường nào đó chuyển thế.
Mãi đến khi Bạch Huyền Đế tự phơi bày thân phận, hắn mới hiểu được những suy đoán trước kia đều là sai lầm, hóa ra hắn ta là...
“Đến rồi!”
Nơi cuối cùng luân hồi, Rama dừng bước đang tiến nhanh lại, bước thêm một bước, leo lên bờ sông.
Ánh mắt Bạch Huyền Đế khẽ nhúc nhích, lấp lóe một hồi, đi tới trước mặt tấm bia đá trắng nhợt, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác văn tự mơ hồ nhô lên lõm xuống, sắc mặt cực kỳ phức tạp.
“Cuối cùng... Ta lại về đến nơi này, vùng đất đã sinh ra ta!”
Bạch Huyền Đế chậm rãi quay đầu, nhìn về phía cách tấm bia đá trắng nhợt không xa, ở trên mặt đất bằng phẳng lộ ra một đoạn đá bất quy tắc đen nhánh.
Ở nơi đó, trước đây cũng dựng thẳng một bia đá, một bia đá màu đen, cứ đứng từ xa nhìn nhau với hắn đến vô tận Tuế Nguyệt, mãi đến khi...
Sắc mặt Bạch Huyền Đế trở nên hoảng hốt, suy nghĩ quay về trước khi vô tận Tuế Nguyệt.
Một ngày nọ, đột nhiên một nam tử oai hùng mặc hắc bào xuất hiện ở đây, ánh mắt người kia cực kỳ kiên nghị, tang thương, nói với hắn ta:
“Thú vị, một bia đá lại sinh ra ý thức.”
“Ngươi muốn rời khỏi nơi đây đúng không? Ta cảm giác được khát vọng tự do của ngươi, hửm, làm một giao dịch thì sao nhỉ?”
“Kỷ Nguyên Mới trong tương lai...”
“Nếu ngươi cảm thấy hắn có thể thành công phá vỡ lồng giam, có thể giúp hắn một tay...”
Hắn ta muốn đáp lại, nhưng hắn ta chỉ là một tia ý thức mông lung, không hề biết ngôn ngữ.
Nam tử oai hùng tự nói xong, vươn tay nắm lấy bia đá màu đen, đột ngột dùng sức cứng rắn bẻ gãy tấm bia, sau đó bóng người nhoáng một cái, biến mất không thấy nữa.
“Bạch công tử, có thể bắt đầu rồi!”
“A, được!”
Giọng điệu Rama hơi chờ không nổi, kéo Bạch Huyền Đế quay về từ trong ký ức, thần sắc nghiêm lại, bàn tay có hơi dùng sức, bóp nát quang cầu tín niệm, một chiếc đại phủ (búa lớn) bạch ngọc rạng rỡ thần quang, lập tức xuất hiện trong tay hắn ta.
“Địa Tạng vương bồ tát! Ma Ha Tát! Luân hồi Địa Ngục? Vô Vô Huyền Gian!!”
Sắc mặt Rama trang nghiêm, chắp tay trước ngực, vô tận Phật quang đen nhánh phun ra từ phía sau đầu, xoay quanh ngưng kết, hóa thành một đóa hắc liên to lớn, bao phủ bao trùm nơi đây.
Không gian hắc liên ngăn cách tất cả gợn sóng, là để đề phòng lỡ như gây cho ánh mắt Mẫu Hà chú ý đến.
Đợi Rama thi pháp hoàn tất, Bạch Huyền Đế cũng chuyển động, hai tay giơ cao cự phủ bạch ngọc, vĩ lực hội tụ quanh thân, hung hăng chém vào gốc rễ bia đá trắng nhợt.
“Phạt ――”
Keng! Răng rắc!
Vô tận Tuế Nguyệt đứng sừng sững nơi cuối cùng luân hồi, bia đá cứng rắn đến cực điểm lại bị chém nứt ra một khe hở thật nhỏ, rơi ra một chút đá vụn.
Rama thấy thế này, hai mắt sáng lên, quả nhiên hữu dụng, không hổ là Bạch đại nhân, mọi thứ đều nằm trong tính toán của hắn.
Hắn ta đã từng tới cuối cùng luân hồi không biết bao nhiêu lần, cũng cực kỳ tò mò về tấm bia đá này, nhưng hắn ta đã dùng hết tất cả thủ đoạn, cũng chẳng thể rung chuyển tấm bia này, ngay cả một chút xíu đá vụn cũng không lấy được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận