Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1842 - Một ánh mắt (1)

“Chuẩn bị tốt nghênh đón sự báo thù của ta chưa?”
Khóe miệng Bạch Đông Lâm hơi hơi nhếch lên, trong lòng có chút dị dạng. Tàn sát Tai họa đen tối vốn chính là để dựng dục chư thiên tăng thực lực của chính mình lên, nhưng thuận tiện còn có thể giơ lên cao lá cờ đại nghĩa. Tuy rằng về công về tư thì đều là hành vi cả hai cùng có lợi, nhưng vẫn có một chút dối trá trong đó.
“Ha, dối trá, cũng là dối trá chính nghĩa!”
“Tai họa đen tối ấy hả, giết là xong rồi, không sai được!”
Động niệm tự diệt, lẻ loi một mình, sát nhập vào trong Toàn Tí Tai họa đen tối.
Chuyến này chỉ có một mục đích duy nhất, phá hư, hủy diệt, cắn nuốt!
Từng phương chư thiên Tai họa đen tối không cần phải ôn hòa giống như đối đãi với Chư Thiên Thái Hạo, trực tiếp tiêu diệt tất cả, ăn toàn bộ không để lại một tí gì.
Sự giết chóc không tiếng động liên tục được trình diễn bên trong Không Vô chi vực đen kịt.
...
Sau mười ngày, Ngọc Kinh thần sơn, hư không nhộn nhạo một hồi, một bóng người trống rỗng xuất hiện.
“Không tốt!! Thần nhìn tới --”
Sắc mặt Bạch Đông Lâm trắng bệch, ánh mắt có chút gấp gáp, không kịp suy tư gì nữa, thậm chí ngay cả bản năng là phủ thêm áo bào cho cơ thể trần truồng cũng quên mất, hai tay chợt tạo thành chữ thập.
“Diệt!”
Lúc này đây, hắn đã tập trung vào một tọa độ sống lại cực kỳ xa xôi, ở khu vực trung tâm của Chư Thiên Tuyền Qua, thông qua phân thân tha ngã mà Chư Thiên Đạo Diễn tỏa ra.
Hắn muốn rời xa ánh mắt đáng sợ kia.
...
Một ý niệm, lấy sức mạnh sống lại to lớn của bất tử bất diệt, Bạch Đông Lâm hầu như kéo dài qua nửa Chư Thiên Tuyền Qua, khoảng cách vô biên như thế đã không cách nào dùng ngôn ngữ để trình bày.
“Phù --”
“An toàn rồi sao?”
Bạch Đông Lâm sống lại ở sâu dưới đáy biển, hơi híp hai mắt, hiện lên vẻ kiêng kỵ.
“Không phải nói dấu vết người siêu thoát khó tìm lắm sao? Không phải ta mới cắn nuốt một trăm phương chư thiên thôi à, tại sao lại đưa tới sự tồn tại đấy rồi?”
Hắn rất xác định, ánh mắt giống như là quét qua trong lúc vô tình kia tuyệt đối là tới từ người siêu thoát. Chỉ là một ánh mắt đã khiến hắn thiếu chút nữa thì chết bất đắc kỳ tử, thậm chí hắn còn hoài nghi, đối phương dường như là có ý định để lại cái mạng nhỏ của hắn, từ đó mới cho hắn cơ hội tự diệt chạy trốn.
Khu vực Toàn Tí, bất luận là đối với Tai họa đen tối hay là phe mình thì đều là khu vực hẻo lánh, là góc nhỏ không người hỏi thăm, người siêu thoát nói chung là sẽ không xuất hiện ở loại địa phương này, ánh mắt cũng sẽ không rơi xuống đó.
Chư thiên vô tận, bởi vì các loại các dạng nguyên nhân nên lúc nào cũng đang mất đi và sinh ra, có điều chỉ nuốt một trăm chư thiên mà thôi, không đến mức dẫn đến sự chú ý của người siêu thoát mới đúng.
“Chẳng lẽ là ta xui xẻo thật à? Vừa nãy gặp phải người siêu thoát rảnh rỗi không có chuyện gì làm?”
Lông mày Bạch Đông Lâm nhíu chặt, xem ra trong khoảng thời gian ngắn hắn không thể làm loạn ở chư thiên Tai họa đen tối, khí tức của hắn đã bị vị người siêu thoát Tai họa đen tối không biết kia nhớ kỹ, một khi rời khỏi khu vực có người siêu thoát che chở, bước vào chư thiên Tai họa đen tối, đó chính là tự chui đầu vào lưới, tiếp theo đó chỉ sợ sẽ không thể dễ dàng thoát thân như vậy được.
Hôm nay hắn hoàn toàn không biết gì về lực lượng của người siêu thoát cả, bảo vệ không cho phép bị ngăn chặn gì, cũng không thể lật thuyền trong mương được.
Khoảng cách đến cảnh giới siêu thoát chỉ còn thiếu chút nữa, nếu như kiếm củi ba năm thiêu một giờ, hắn không hề cam lòng một chút nào.
“Hừ, cũng may người siêu thoát cũng không phải lấy thúng úp voi, bọn họ có đối thủ cùng tầng thứ cần phải ứng phó, lúc này ta bình yên vô sự chính là bằng chứng tốt nhất.”
Sở dĩ bỏ chạy hướng khu vực trung tâm của Chư Thiên Tuyền Qua là vì nơi đây tuyệt đối có người siêu thoát tồn tại, ánh mắt kia không có truy tung tới, có lẽ không phải là do khoảng cách quá mức xa xôi mà là có vẻ cố kỵ không dám thâm nhập.
“Việc đã đến nước này rồi, cũng chỉ có thể hèn mọn phát dục trước đã. Tản Tiệm cầm đồ Vạn Giới ra, ta cũng có năng lượng lấy hoài không hết để sử dụng. Cứ đặt chư thiên Tai họa đen tối ở nơi đó trước, sau này lại đi nuốt cũng không trễ.”
“Ta có càng nhiều tinh lực hơn, có thể đặt lên việc tìm kiếm siêu thoát, chờ bước vào siêu thoát rồi thì không còn sự tồn tại nào có thể ngăn cản ta được!”
Bạch Đông Lâm đè xuống tâm tư, nhưng trong lòng chung quan vẫn có ý rung động quanh quẩn, bởi vì cảm giác kia mà ánh mắt cứ tự động tưởng tượng ra trong đầu không quăng đi đâu được, giống như vị người siêu thoát kia có thể giậm chân bước ra từ trong ánh mắt kia, một tay bóp chết hắn bất cứ lúc nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận