Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 349: Tinh thần bất khuất

Nói đoạn, lòng bàn tay Bạch Đông Lâm hướng xuống rồi vỗ nhẹ một cái. Quả cầu đen trắng lập tức bị đánh vào sâu trong lòng đất. Tiếp theo, vẻ lạnh nhạt trong mắt Bạch Tiểu Tiểu dần tản đi, một lần nữa khôi phục vẻ hồn nhiên vui vẻ.
“Đại ca thật trâu bò!”
Tiểu Tử phấn khích lớn tiếng hoan hô, dây leo tử ngọc uốn qua uốn lại trên cổ Bạch Tiểu Tiểu.
Đội ngũ lần này có tổng cộng năm ngàn đệ tử Thánh tông tham gia, chia làm hai nhóm tiến vào thế giới hoang tàn.
Nhóm thứ nhất gồm hai ngàn đệ tử được lựa chọn phù hợp với tiêu chuẩn, có nhiệm vụ đào bới khắp nơi tìm kiếm hạt giống pháp tắc và báu vật.
Nhóm còn lại gồm ba ngàn đệ tử trở về từ các chiến trường không được chọn lựa để đi tìm kiếm báu vật, bằng vào thực lực của bọn họ, hạt giống pháp tắc ở đây là không cần thiết.
Hơn nữa bọn họ chỉ hứng thú với truyền thừa của các quân sư, đại tướng trong truyền thuyết, nhiều năm lăn lộn trên chiến trường ít nhiều gì cũng biết một chút về cách bài binh bố trận, họ hiểu rõ ý nghĩa của việc này.
Trừ khi chênh lệch quá lớn, bằng không thế trận hoàn toàn có thể đảo ngược cục diện trận chiến.
Thiên tài địa bảo, hạt giống pháp tắc, báu vật các thứ cũng chẳng bằng sách lược cao thâm. Đội hình chiến đấu là vũ khí chiến lược có thể sử dụng lại nhiều lần và rộng rãi, tính thực tiễn hơn hẳn các loại tài nguyên tiêu hao.
Phần lớn đệ tử trong nhóm này đều tập trung tìm kiếm ở trung tâm đại lục, phần nhỏ lang thang trong hư không vũ trụ tìm kiếm. Chỉ trong một tháng, dấu chân của bọn họ đặt tới mọi ngóc ngách của Binh giới.
Tiếc rằng thế giới này đã quá hoang tàn, lang thang trong không gian lâu như vậy cũng không thấy bất cứ truyền thừa nào trong thiên địa.
Vút!
Bỗng có hai vệt sáng màu đỏ, màu đen vụt qua để lại hai vết nứt dài trên hư không.
Ngay sau đó nó dừng lại trước một bình nguyên rộng lớn, thậm chí không giảm tốc mà lập tức dừng lại như không hề có quán tính, càng kỳ lạ là không có chút bụi nào bay lên.
“Dạ Minh, ngươi nghe thấy không? Tiếng thét chiến trận từ trong vô số năm tháng lịch sử.”
Người nam tử mặc chiến giáp đỏ khuỵu gối nắm lên một nhúm đất, nhắm mắt lại thì thầm.
Cả một vùng bình nguyên rộng lớn, đất đen như mực, còn vương một chút màu đỏ nhạt. Khác với vùng đất lúc trước hắn ta dùng Thiên Hỏa đốt cháy đen, cùng là một màu đen nhưng nơi đây là do vô số máu tươi đọng lại qua vô số năm tháng, đưa lên ngửi còn vương một chút mùi máu.
“Huyết Thần Tử, chúng ta đã tìm hơn chục chiến trường tương tự thế này rồi, có lẽ lần này cũng chỉ làm ngươi thất vọng thôi.”
Huyết Thần Tử nâng nắm đất nhuốm máu trong tay lên, hắn ta đứng dậy nhìn xa xăm, đôi mắt đỏ rực vô cùng thâm thuý rồi lắc đầu nói:
“Ngươi không hiểu, trong nắm đất này không chỉ có máu, mà còn có tinh thần bất khuất của những chiến binh đã ngã xuống, mọi chuyện không đơn giản như ngươi nghĩ.”
“Nếu cả lần này cũng không có kết quả gì, chứng tỏ suy nghĩ của chúng ta đã sai, không cần tiếp tục phí công tìm kiếm nữa mà trực tiếp tập hợp mọi người triển khai phương án cuối cùng.”
“Hừm, ta cũng nghĩ vậy, nếu cái truyền thừa này đã thích gắn bó với chiến trường như vậy thì chúng ta cho nó là được!”
“Dạ Minh, ngươi vẫn bốc đồng như vậy, thế giới hoang tàn này không chứa nổi sức mạnh của chúng ta.”
“Được thôi…”
Hai người im lặng, lặng lẽ tiến sâu vào bình nguyên.

“Nhanh! Nhanh! Ngăn chúng lại! Chúng đang chạy theo hướng này!”
“Tên khốn kiếp! Nếu bị ta bắt được thì ngươi chết chắc rồi!”
Tiếng la hét giận dữ vang vọng bốn phía, vô số bóng người lướt qua trên không trung, uy thế chấn động khiến mặt đất bên dưới vỡ tan thành từng mảnh.
Mãi đến khi khói bụi tan hết đi, một thanh đao phóng thẳng lên từ dưới mặt đất rồi lơ lửng trong hư không, trên thân đao lóe lên ánh sáng màu đỏ, hình bóng Bạch Tiểu Tiểu cùng với Tiểu Tử xuất hiện.
“Ha ha, lão đại, đám người kia ngu thật, bị chúng ta xoay như chong chóng.”
Bạch Tiểu Tiểu nở nụ cười, nhưng ánh mắt vẫn trầm tĩnh, chín chắn hơn trước kia nhiều. Bàn tay ngọc của Tiểu Tiểu nắm một quả cầu pha lê lấp lóe ánh sáng màu xám.
“Tiểu Tử, chúng ta nhiều lần gây chuyện khiến nhiều người tức giận như vậy rồi.”
“Đám đệ tử tinh anh cũng không ngốc, sợ rằng lần sau sẽ có bẫy chờ chúng ta.”
Tháng vừa qua bọn chúng đi cướp phá khắp nơi, khét tiếng trộm cắp.
Mỗi lần gây chuyện đều nguy hiểm rình rập, nếu không nhờ Tử Triệu thì chắc chắn sẽ không thuận lợi trốn được nhiều lần như vậy.
Hơn chục lần đi ăn trộm, bọn hắn cướp được chín cái hạt giống pháp tắc, còn có một ít báu vật quý giá, nhưng hơn nửa số hạt giống đều bình thường, trừ hạt giống pháp tắc Tai Ương thì chỉ có đúng một hạt giống có thể coi là quý hiếm.
Chính là cái Bạch Tiểu Tiểu đang cầm trong tay, là hạt giống pháp tắc Sợ Hãi, một trong thất tình lục dục.
Những hạt giống pháp tắc còn lại đều khá là bình thường, hầu hết Bạch Đông Lâm đã có rồi nên giá trị không cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận