Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1743 - Một tay trấn áp (2)

“Quả nhiên! Giống như miêu tả trong rất nhiều ghi chép, cho dù thực lực thân thể tương lai như thế nào, điều duy nhất không thể làm được là chống đỡ phản phệ kỳ quái cho thân thể ở thế giới hiện tại này!”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm lóe lên, luồng ánh sáng lấp lánh vờn quanh bên ngoài cơ thể hắn khiến hắn cảm thấy cực kỳ an toàn, giống như dư âm của giao chiến khủng bố kia chuẩn bị không thể làm hắn bị thương. Nhưng cho dù là vậy, thương thế trong cơ thể không hiểu sao lại xuất hiện vì phản phệ lại không giảm bớt tí nào.
Trong đó ẩn chứa logic chặt chẽ, Bạch Đông Lâm cũng không thể hiểu được chuyện này.
“Nhưng bây giờ những thứ này đều không quan trọng nữa...”
“Chỉ cần Vĩnh Hằng Bỉ Ngạn không đến quấy rầy ta là được, ha ha, chắc lúc này đám Thần cũng khó có thể thoát thân.”
Mắt Bạch Đông Lâm lóe lên ý cười, tham vọng trong lòng mãnh liệt, một bước bước ra khỏi dòng sông thời gian, giáng xuống trong thế giới phế tích rách tả tơi.
Ở một Chư Thiên thế giới, chỉ có hai loại sự vật tập trung nhiều năng lượng nhất, một là sinh linh mạnh mẽ, một là đủ loại bảo vật quý hiếm.
Đây chính là sự khác biệt lớn nhất với hài cốt Chư Thiên, hắn cắn nuốt Chư Thiên Alor không biết bị vơ vét bao nhiêu lần, cũng không thể dùng thảm trạng đào sâu ba thước xuống đất để miêu tả.
Là mỗi một hạt cơ bản cấu thành vật chất đều bị tầm mắt của cường giả quét qua, làm sao còn có thiên tài địa bảo gì, chỉ còn lại “bùn đất khoáng thạch” đều là những hạt bình thường nhất, hàm lượng năng lượng cực thấp.
Nói dễ nghe một chút là hắn nuốt chửng một Chư Thiên, nói khó nghe một chút thì chỉ là ăn đất mà thôi!
“Vô Hạn! Hỗn Độn Đại Tuyền Qua!”
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm nghiêm túc, một ánh hào quang xám bạc hiện lên trong lồng ngực, ngay sau đó bành trướng mạnh mẽ, hóa thành một vòng xoáy khổng lồ vô biên vô hạn, lực cắn nuốt khủng bố điên cuồng lan tràn ra bốn phương tám hướng.
Chỉ cần sẽ không tăng thêm phụ tải Bất Tử Bất Diệt, tuy trạng thái của hắn kém nhưng vẫn có thể thi triển cấm thuật thần thông bình thường, cũng sẽ không làm cho thương thế nặng thêm.
“Nuốt...”
Bạch Đông Lâm giống như một con quái vật lấy thế giới làm thức ăn, một vòng ánh sáng rực rỡ lơ lửng sau đầu, lồng ngực là vòng xoáy hỗn độn cực kỳ kéo dài, hắn bước đi trong hư vô, những nơi hắn đi qua, tất cả vật hữu hình hay vô hình đều bị cắn nuốt gần như sạch sẽ.
Bởi vì thực lực của hắn tăng trưởng có liên hệ chặt chẽ với năng lượng, vì thế, Bạch Đông Lâm cực kỳ xem trọng thần thông thôi diễn thăng hoa “Vòng xoáy hỗn độn” này.
Từ lúc bắt đầu phát triển “Thôn Thiên Phệ Địa” đến nay, nó đã lên cấp mấy lần, hai loại đặc tính cắn nuốt và chuyển hóa được tăng cường rất nhiều.
Ví dụ như lực chuyển hóa, hắn khắc ghi quy tắc lĩnh ngộ được trong Hồng Mông tử khí lên tất cả thế giới Linh Khiếu, tăng thêm nó trên vòng xoáy hỗn độn, ngay cả lực thứ nguyên cũng có thể chuyển hóa thành năng lượng, chứ đừng nói chi là những vật chất tầm thường này.
“Không hổ là thế giới Chư Thiên sống, đúng là có không ít bảo vật!
Bạch Đông Lâm nuốt chửng một đại lục mênh mông trải dài mấy trăm vạn năm ánh sáng, trong đó phát hiện rất nhiều khoáng mạch tiên tài, linh dịch tiên tinh. Phát hiện kho báu ở một di tích bị thế lực Tai họa đen tối tiêu diệt, bên trong đó kỳ trân dị bảo chất đống như núi, không kém với của cải của Thiên Càn Thần Vực nhiều lắm.
Ngoài ra, còn có rất nhiều thi hài cường giả. Bên trong thi hài còn có một thế giới vũ trụ, ở đó cũng ấn giấu rất nhiều bảo vật cùng tài nguyên, tạo thành một cái ổ buff nho nhỏ.
Thực sự béo đến chảy mỡ!
Những hài cốt Chư Thiên bị vơ vét vô số lần còn thua xa, giống như sự khác biệt giữa tỷ phú và ăn mày vậy.
Ầm oành oành...
Răng rắc!
Vù vù!
Bạch Đông Lâm lững thững bước đi trong hài cốt vị diện tĩnh mịch lặng yên, trái ngược hoàn toàn với sự rầm rầm rộ rộ ở cuối dòng sông thời gian.
Ung dung thảnh thơi giống như thực khách cầm đĩa đi dạo trong quán ăn tự phục vụ, hơi khác một chút là sức ăn của hắn rất lớn, cực kỳ lớn, không cự tuyệt bất kỳ món ăn nào, toàn bộ nuốt vào trong bụng.
Tình cảnh này kéo dài cả trăm năm.
“Cách~ Thoải mái quá!”
Bạch Đông Lâm rất hài lòng, thiếu sót duy nhất chính là tốc độ cắn nuốt vẫn quá chậm, vòng xoáy hỗn độn lớn trải dài mấy chục Chân Niệm quá mức nhỏ bé so với Chư Thiên, đến hôm nay mới chỉ nuốt trọn hài cốt vị diện tầng thứ chín.
Hắn hơi nhớ Cửu Diệu.
Bỗng nhiên, lông mày Bạch Đông Lâm giật giật, trong lòng dâng lên nguy cơ mãnh liệt.
“Thằng khốn! Tại sao ngươi vẫn chưa chết? Đáng lẽ ngươi phải chết rồi! Không có ai có thể chống lại sự phản phệ lâu như thế! Chết đi...”
Oành!
Thời không vỡ vụn, một đôi mắt đỏ thẫm máu me đầm đìa nhìn xuống. Thời không nơi Bạch Đông Lâm đang ở trong nháy mắt hóa thành một đầm lầy máu thịt thối rửa, bao trùm tinh vực vô biên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận