Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 2066 - Bất tử bất diệt thất bại (2)

Thạch anh kỳ dị ngưng kết từ thần quang bảy màu của Bạch Đông Lâm, hết lần này đến lần khác có năng lực xóa bỏ phản phệ của sức mạnh cấm thuật, giúp bọn họ có thể kích phát cấm thuật mà không có bất kỳ nỗi lo gì về sau.
Tất cả những việc trên tưởng chừng như không một chút liên quan gì đến nhau, nhưng loáng thoáng có một sợi dây vô hình kết nối chúng lại với nhau.
Tất nhiên sợi dây này không thể qua mắt được hai người Hoang Diệp, thế nên bọn họ đã sớm đoán được kho tàng bí mật của chủ nguyên điểm này là vật đã có chủ từ lâu.
Người mà bọn nó đợi là Bạch Đông Lâm – vị người gánh vác thần quang bảy màu này, đã vậy thì không cần thiết phải tranh đoạt làm gì, Hoang Diệp vẫn có một chút độ lượng này.
Trông như hành động thực hiện một cách vô ý, nhưng thực tế đã trải qua quá trình cân nhắc kỹ lưỡng.
“Hê, thú vị đấy, nếu đã vậy ta mà từ chối thì chẳng khác nào bất kính!”
Bạch Đông Lâm lắc đầu cười, bất kể nói thế nào đi nữa, hắn vẫn tiếp nhận cái tình này của Hoang Diệp.
Đè nén suy nghĩ, hắn quay người đi về phía lối đi vòng xoáy, nét mặt dần trở nên nghiêm nghị.
Hắn có linh cảm rằng hết thảy những nghi ngờ trong lòng hắn đều sẽ được giải thích.
Vòng xoáy này cũng cực kỳ không đơn giản, nhìn như bình thường không có gì kỳ lạ, nhưng lại có thể ngăn cách bất tử bất diệt của hắn!
Đưa Tiểu Bạch Nguyên vào trong đó, làm sao hắn có thể không để lại bàn tay đen tối được đây?
Sớm đã có phân thân tha ngã duy trì trạng thái người quan sát, cùng Tiểu Bạch Nguyên tiến vào vòng xoáy, hắn vốn muốn mượn phân thân này để phục sinh và giáng thế, nhưng đáng tiếc lại thất bại, thậm chí liên kết còn bị cắt đứt, đây là lần đầu tiên “bất tử bất diệt” bị ngăn chặn phong tỏa.
Điều đó có nghĩa là gì?
Nói rõ rằng bất kể vật sau vòng xoáy nọ là gì, cấp bậc của nó đã không còn dưới thần quang bảy màu nữa!
Việc này khiến Bạch Đông Lâm không khỏi kinh ngạc, làm sao không nghiêm túc đối phó cho được.
Vù vù——
Hắn vượt qua vòng xoáy không gặp phải một chút trở ngại nào, tựa như xuyên qua một tầng sóng nước, hình dáng của Bạch Đông Lâm bị cắn nuốt trong chớp mắt.
“Cuối cùng, chỉ còn lại mình ta!”
Trong Mộ Giới không có Khái Niệm thời gian, Bạch Đông Lâm không biết đã đi bao lâu, trong Hư Vô đột nhiên xuất hiện một điểm đen kịch liệt nổ tung, một bóng người tăm tối dậm chân bước ra.
Sắc mặt Hắc Nguyên âm trầm lạnh lùng nhìn xuống lòng bàn tay, khối tinh thể màu đen hắn ta nắm chặt trong tay đang biến thành màu xám trắng, không cách nào nghịch chuyển, sau đó hóa thành một nắm bột mịn.
“Hừ! Hoang, Diệp, sao các ngươi có thể tưởng tượng nỗi sức mạnh của phụ thần đại nhân được chứ?”
“Thật đáng tiếc cho sức mạnh logic ấy.”
Trong mắt Hắc Nguyên chợt thoáng hiện một tia đau lòng, đòn sát thủ quý giá vừa tới tay, còn chưa kịp cầm cho nóng đã cứ thế bị Hoang Diệp ép dùng hết một cách bất đắc dĩ, thật quá đáng tiếc.
“Cũng không biết nguyên điểm kho tàng bí mật này rốt cuộc là thứ gì, thậm chí có thể khiến cho phụ thần đại nhân coi trọng đến vậy, không tiếc ban thưởng trọng bảo như thế.”
Dòng suy nghĩ lưu chuyển, nghĩ đến trận chiến giữa phụ thần và chủ nguyên điểm trong những năm tháng vô tận trước đó, dù cuối cùng thần phụ giành được chiến thắng, nhưng người đã lựa chọn triệt để mất tăm mất tích, một bước không rời khỏi cửa, một lòng khao khát đột phá logic.
Lẽ nào, phụ thần đại nhân đang e ngại chuyện gì đó?
“Chủ nguyên điểm, nguyên điểm......”
“Ha ha ha!”
Không biết Hắc Nguyên nghĩ tới những gì, trong mắt chợt lóe lên tia sáng thần kỳ, sau đó bước ra, chìm vào vòng xoáy biến mất không thấy đâu nữa.
Trắng!
Hết thảy đều trắng xóa!!
Đây là cảm giác đầu tiên của Bạch Đông Lâm sau khi vượt qua vòng xoáy, tất cả trước mắt đều là màu trắng tinh khôi, dường như trong thời không kỳ dị này chỉ có một loại Khái Niệm nghịch lý duy nhất là “trắng” này.
Nếu không có đối tượng tham chiếu, thậm chí đến cả trung tâm của nơi này cũng không thể xác định được, cảm nhận ở đây hoàn toàn bị bóp méo và mất đi tác dụng.
“Tiểu Bạch Nguyên, vi phụ tới rồi.”
Tiểu Bạch Nguyên là người tiến vào nơi đây trước một bước, trở thành sự vật duy nhất bên trong tầm nhìn trắng xóa này, đương nhiên sẽ thu hút ánh mắt của Bạch Đông Lâm.
Tiểu Bạch Nguyên ngồi khoanh chân, hai mắt nhắm nghiền, lồng ngực khẽ phập phồng, hệt như đang chìm vào giấc ngủ yên bình, cho đến khi nghe thấy tiếng gọi, lúc này mi mắt mới khẽ run lên và từ từ mở mắt ra.
“Phụ thân.”
“Hửm? “
Bạch Đông Lâm nhướng mày, đôi mắt vốn trắng đen trong veo của Bạch Nguyên, không biết vì sao giờ đây lại biến thành một vòng xoáy trắng tinh, tản ra khí tức tang thương cổ xưa không gì sáng bằng.
“Ta nên gọi con là Tiểu Nguyên, hay là chủ nguyên điểm đây!?”
“Phụ thân, Tiểu Nguyên là con, chủ nguyên điểm cũng là con, người gọi thế nào cũng được cả.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận