Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 531: Khát vọng của Bạch Đông Lâm

Ngẩng đầu thấy người đàn ông béo hói đầu đứng trước bàn nhìn mình với vẻ mặt tức giận, Bạch Đông Lâm tỏ ra xấu hổ. “Hì, quản lý Cẩu, tôi thật sự xin lỗi, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, vô tình ngủ quên mất, hãy cho tôi một cơ hội…”
“Đủ rồi!”
“Buồn ngủ thì về nhà nằm giường ấm nệm êm mà ngủ cho thoải mái, việc gì phải nằm ngủ trên cái bàn vừa cứng vừa lạnh này.”
“Cậu đi về đi, trừ nửa tháng tiền thưởng tăng ca.”
Sau khi nói xong, đôi mắt híp của quản lý lại hiện lên một chút vui mừng, thầm mừng vì lại có thêm khoản thu nhập.
Quay sang liếc nhìn Bạch Đông Lâm một chút, ông ta rời khỏi, đi về phòng nghỉ tận hưởng cảm giác sung sướng.
Ngày nào cũng phải giám sát đám nhân viên lười biếng này, làm quản lý thật là “khổ sở”.
“Anh Đông, anh không sao chứ? Thằng cha quản lý mập đó thật khó ưa, tiền tăng ca nửa tháng nay của anh tính ra cũng hơn một vạn tệ, vậy mà một hai câu nói lại trừ hết, đúng là quá độc ác!”
Sau khi tên quản lý rời đi, bầu không khí đè nén trong văn phòng được giải tỏa, nhiều đồng nghiệp đến an ủi, đồng cảm với Bạch Đông Lâm, nhưng cũng có người không, ngược lại còn thầm cười trên nỗi đau của người khác.
Sắc mặt của Bạch Đông Lâm không dễ chịu gì, hắn kìm nén nỗi giận trong lòng để nở nụ cười đáp lại mọi người, đứng dậy vươn vai vờ như không sao:
“Háo Tử, anh không sao.”
“Không biết tối nay bị làm sao nữa, uống tận mấy ly espresso cà phê đậm đặc mà vẫn ngủ quên được mới hay chứ…”
Một cô gái xinh đẹp đeo kính gọng đen ở đối diện đưa mắt nhìn qua, lông mày như liễu nhướng lên, trong mắt hiện lên vẻ quan tâm.
“Anh Đông, anh nên về nhà nghỉ ngơi thôi, đã thức đêm tăng ca liên tục hai tháng nay rồi, sức nào chịu nổi!”
“Ít lâu trước em nghe có một ông lập trình viên ở tòa nhà bên cạnh đột quỵ do…”
“Hứm! Cái miệng quạ!”
Bạch Đông Lâm vừa cười trừ vừa mắng, hắn cúi đầu nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ tối.
Đến giờ đầu óc vẫn còn ong ong, có lẽ hết sức thật rồi, tuy rằng hắn cũng thường xuyên tập thể thao, thân thể dẻo dai khỏe khoắn nhưng cũng không tránh khỏi nguy cơ đột quỵ.
“Thôi được rồi, mọi người tiếp tục làm việc đi, tôi về trước.”
Bạch Đông Lâm lặng lẽ lắc đầu, thầm nhủ sau khi hoàn thành dự án này nhất định phải nghỉ ngơi một quãng thời gian, nếu không lời nhỏ kia nói trở thành sự thật mất, tiền nhiều để làm gì khi không có sức khỏe.
Thu dọn bàn làm việc xong, hắn cúi xuống nhặt cốc nước, xách cặp bước ra ngoài.
Đứng trong thang máy nhìn từng con số màu đỏ thay đổi liên tục, Bạch Đông Lâm nhíu mày.
“Cảm giác hình như mình đã quên một điều gì đó rất quan trọng…”
Đôi mắt trống rỗng chợt ngưng lại, chẳng lẽ hôm nay quên đẩy mã code lên rồi?
Ding Dong!
Thang máy đã đến tầng trệt, Bạch Đông Lâm cũng lười quay lại kiểm tra.
Thong dong bước ra khỏi tòa nhà công ty, hắn đứng trên lề đường đợi chiếc taxi vừa đặt theo kinh nghiệm của hắn, hẳn là một hai phút nữa sẽ tới.
Ngước mắt nhìn thành phố đầy sương mù, bầu trời đã không còn bất cứ ngôi sao nào, mánh trăng cũng như bị phủ lên một tấm rèm.
Bỗng nhiên!
Một ánh sáng chiếu rọi vào ánh mắt của Bạch Đông Lâm…
Kítttttttt!
“Thằng điên! Mày đếch muốn sống nữa à? Giữa đêm đứng giữa đường làm cái mẹ gì, muốn chết cút ra chỗ nào vắng người mà chết, đừng có báo hại người khác!”
Bạch Đông Lâm giật mình, bị người tài xế chửi cho bừng tỉnh, đầu xe đã gần trong gang tấc, hai chiếc đèn chiếu vô cùng chói mắt.
“Hôm nay mình bị làm sao vậy? Vô thức đi tới giữa đường mà không hề hay biết…”
“Chẳng lẽ là dấu hiệu cảnh báo mình sắp chết rồi?”
Sau khi thành khẩn xin lỗi người tài xế, hắn sang đường đợi chuyến taxi mình đã đặt.
Hắn ở một căn phòng thuê cách trung tâm thương mại hơn nửa tiếng ô tô, phòng ở đó giá rẻ lại rất tiện nghi.
Ngồi trong xe suy tư lại khoảnh khắc lúc nãy:
“Tại sao mình lại đột nhiên ngẩn ra khi nhìn thấy ánh trăng, sao?”
“Với cả ánh sáng chói lọi đó…”
Bạch Đông Lâm nhíu mày, đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện khiến trong lòng hắn luôn có cảm giác bất an và trống rỗng.
“Anh trai, đến nơi rồi!”
Hắn lắc đầu, muốn gạt bỏ mọi suy nghĩ trong đầu.
Ánh đèn mờ nhạt nơi ngoại ô, bầu không khí yên tĩnh, cộng thêm xung quanh toàn là rác vứt lung tung tạo thành một khung cảnh hoàn toàn trái ngược với trung tâm thành phố.
“Làm việc chăm chỉ một hai năm hẳn là đủ để thanh toán!”
Nhìn những tòa nhà cao tầng đèn đuốc sáng trưng, trong lòng Bạch Đông Lâm vô cùng ước ao, đã tốt nghiệp được ba năm, sống vô cùng tiết kiệm nhưng tiền lương quá thấp không theo kịp đà tăng giá nhà đất.
Bởi vậy nên hắn mới chăm chỉ tăng ca để tiết kiệm tiền mua nhà.
Nói một chút về quá khứ của hắn… Từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, sống lang thang khắp nơi, cả đời chỉ hy vọng có được một mái ấm cho riêng mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận