Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1213: Đồ tham ăn

Dù sao trong nhận thức của Nhân Tộc, vực sâu vô tận không thể đến bên ngoài không gian Thứ Nguyên, đánh nát vị diện bình chướng chỉ có thể từ trên xuống dưới, dưới đáy thậm chí còn không tồn tại bình chướng thứ nguyên, phá không thể phá, lối vào duy nhất cũng chỉ có khe nứt vực sâu.
Đại Ám Hắc Thiên đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, chẳng phải là nói rõ phong tỏa bên ngoài khe nứt bị phá? Đại quân Nhân Tộc cũng bị giết sạch rồi sao?
"Kỳ lạ! Thật vô cùng kỳ lạ! Hẳn là có bí mật Nhân Tộc bị bỏ qua..."
Hư U đạo chủ lẩm bẩm, trong tay ném, Tiên Thiên Thái Cực Đồ lập tức lơ lửng trên đỉnh đầu, rải xuống vô số điểm sáng trắng đen hình thành bình chướng vô hình, lực phòng ngự cực mạnh, vạn pháp bất xâm.
“Nếu như chiến tuyến phong toản đã mạnh mẽ đột phá, chúng ta không thể không thu được một chút tin tức nào mới đúng, vực sâu vô tận có thể còn có cửa vào khác!”
Trong lúc tư duy xoay chuyển, trong vô số khả năng suy luận, cuối cùng Hư U đạo chủ hoài nghi Vực Sâu Vô Tận có tồn tại cửa vào khác, có thể trực tiếp liên kết với không gian thứ nguyên bên ngoài, nếu không nhóm người Đại Hắc Ám Thiên không thể lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở chỗ này.
"Hừ! Những súc sinh vực sâu vô tận này che dấu thật đúng là sâu! Rất nhiều thời đại lại có thể nhịn đến bây giờ mới vận dụng lần đầu tiên..."
Dòng sông u tối có thể hấp thu sức mạnh thứ nguyên cung cấp năng lượng cuồn cuộn không ngừng cho vực sâu vô tận, nhưng không thể liên kết với không gian thứ nguyên bên ngoài, đây là kiến thức cơ bản từ xưa đến nay, nhưng hiện tại xem ra, hình như cũng không phải như thế.
“Hiện tại mấu chốt nhất chính là có bao nhiêu Thập Cảnh của ngoại tộc tới... Nhân Tộc ta lúc này chỉ sợ tổn thất nghiêm trọng.”
Sự lo âu hiện lên trong mắt Hư U đạo chủ, hiện tại hắn ta cũng không cân nhắc có thể tiêu diệt toàn bộ quân chủ vực sâu hay không, mà là lo lắng an nguy của lão tổ Nhân Tộc.
“Ai, đáng tiếc Sách Sáng Thế yên tĩnh còn chưa vượt qua một triệu năm, nếu không làm sao cần bị động như thế!”
Trong lúc đá lửa ánh chớp, suy nghĩa trong lòng Hư U đạo chủ đã quay về trăm ngàn, hôm nay cũng không phải thời điểm suy nghĩ nhiều, mau chóng thoát khỏi Hắc Ám Giới, nói không chừng hắn ta còn có thể giúp đỡ.
"Nhất hóa tam, tam diễn vạn vật! Thái Cực Kiếm Giới!”
“Tru diệt!"

"Ơ? Lão đạo sĩ Hư U đâu?”
Bạch Đông Lâm bị lực hấp thu vô tận bao phủ, nghi hoặc chớp chớp mắt. Vừa rồi hắn rõ ràng cảm giác được phương xa xuất hiện ánh sáng đen trắng ẩn chứa ý vô cùng sắc bén, còn có sức mạnh âm dương cực kỳ huyền ảo.
Trong lòng hiểu rõ chắc Hư U đạo chủ chuẩn bị ra tay cứu hắn, không tự chủ được còn có hơi cảm khái, lão tổ Nhân Tộc quả nhiên đều có lòng dạ rộng lớn, khôn gian Thiên La của hắn rõ ràng chọc cho lão tổ bất mãn, lại vẫn có thể buông bỏ thành kiến cứu viện hắn, dù sao hắn thuộc về bên phá bích.
Còn chưa kịp cảm động, trong nháy mắt, hơi thở vô cùng cường thế kia và Hư U đạo chủ đều lập tức biến mất không thấy!
Keng! Răng rắc!
Bạch Đông Lâm hung hăng cắm Gungnir vào trong thời không, nhưng vẫn bị lực hút dẫn dắt, ngay cả thời không cũng bị trường thương xé rách, tốc độ cắn nuốt chỉ có thể tạm thời chậm lại.
Cách xa rất xa, Bạch Đông Lâm cũng có thể ngửi được mùi hôi thối trong miệng Ba Phất Mễ Đặc, hắn không thèm để ý chút nào tới chuyện hắn bị ăn, chó chê mèo lắm lông, có không ít sinh linh cũng bị hắn nuốt qua.
Đói thì phải ăn, người thường có thể hiểu được điều này.
Lúc này, Bạch Đông Lâm vẫn đang suy tư, Hư U đạo chủ vì sao đột nhiên biến mất, đối phương cũng không giống hạng người vô tình vô nghĩa, hẳn là đã xảy ra biến cố gì mới có thể vội vàng rời đi.
Sửa sang lại mái tóc dài lộn xộn, Bạch Đông Lâm nhìn chằm chằm Ba Phất Mễ Đặc há to miệng, ý chí chấn động truyền âm nói: "Yêu quái da xanh, vực sâu vô tận các ngươi lại làm cái quỷ gì? Vì sao lão đạo Hư U đột nhiên biến mất?”
Ba Phất Mễ Đặc nghe vậy, đôi mắt càng thêm đỏ tươi, nóng nảy khó kìm chế, hắn ta thống hận người khác lấy màu da của hắn ta ra đùa giỡn, lại dám gọi hắn ta là yêu quá da xanh!
"Hừ! Tiểu quỷ nhanh mồm nhanh miệng, ngươi vẫn nên lo lắng cho chính mình trước đi!”
“Bản quân chủ nhất định sẽ cắn nuốt từng chút từng chút từng hạt thần lực của ngươi, tinh tế nhấm nháp mỹ vị của ngươi!”
Độc nhãn to lớn của Ba Phất Mễ Đặc nhắm lại, vẻ mặt hưởng thụ, giữa lúc miệng lớn của Vực Sâu đóng mở, phát ra sức mạnh to lớn đáng sợ. Tất cả pháp tắc đều bị tiêu diệt, quy tắc cũng bị loại trừ trở nên hỗn loạn, chỉ còn lại bạo thực thuần túy và sức mạnh cắn nuốt.
“Ha ha, đồ tham ăn, đây cũng không phải là một thói quen tốt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận