Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 630: Đoàn thuyền kiêu căng

“Hừ!” Bạch Đông Lâm hừ lạnh, vững chân không lùi một bước, tay trái đấm tiếp một quyền. Răng rắc! Màn hào quang đã hết chịu nổi, trong tích tắc vỡ nát thành vô số điểm sáng tan biến vào đất trời, nhưng nắm đấm khổng lồ của hắn vẫn không ngừng lại mà thẳng tiến vào trên con thuyền màu đen.
ẦM! Mũi tàu được làm từ Hắc thiết huyền mộc lập tức vỡ ra, thủng một lỗ khổng lồ tới hàng trăm trượng. Thuyền báu bị đánh lùi ra trăm ngàn trượng, trôi nổi một chỗ trên mặt hồ.
Bạch Đông Lâm ngừng thần thông lại, rút tay ra khỏi con thuyền. Hắn liếc nhìn sang, trên thuyền hỗn loạn tưng bừng, boong tàu tràn ngập máu thịt, đoán chắc là một số tu sĩ vừa rồi không chịu nổi chấn động mà nổ tung chết rồi.
“To gan! Bọn trộm to gan dám cản đường đi của đoàn thuyền, ngươi gây họa lớn rồi!”
Bạch Đông Lâm chưa kịp mở miệng đã có một nhóm tu sĩ xông tới vây quanh hắn, bọn họ vô cùng tức giận, tay cầm đủ loại pháp bảo nhưng không động thủ, trên mặt vẫn còn hiện vẻ sợ hãi.
Dễ hiểu, vừa rồi Bạch Đông Lâm tay không đánh thủng một lỗ lớn trên thân tàu đã khiến bọn họ kinh sợ.
“Họa lớn? Ha ha, các ngươi tự lo thân mình còn sống nổi hay không đã, rồi hẵng lo cho ta.”
Bạch Đông Lâm khẽ lắc đầu, chẳng màng đến lời dọa dẫm của mấy ngàn tu sĩ vây quanh, chỉ cần không phải đối mặt với cường giả, hắn chẳng e ngại bất kỳ thế lực hay tổ chức nào.
“Tất cả im lặng cho ta!”
Một tên tu sĩ có dung mạo trắng trẻo hét một tiếng, vẫy tay lui đám đông rồi bước ra. Hắn ta nhìn Bạch Đông Lâm lạnh lùng, thản nhiên đối mặt với hàng ngàn tu sĩ, cũng như thực lực cường đại mà vừa rồi thể hiện ra, khiến trong lòng hắn ta không khỏi run lên kinh sợ.
Biết lần này gặp khó, lại còn có việc quan trọng cần làm nên hắn ta không muốn chuốc thêm phiền phức. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, hắn ta bước tới ôm tay, nở một nụ cười ấm áp rồi nói:
“Chào đạo hữu, vừa rồi bọn họ có chút lỗ mãng, mong quý đạo hữu bỏ qua. Chúng ta là tu sĩ của Huyết Hà tông, chuyện vừa rồi là hiểu lầm, có gì chúng ta từ từ nói, xin đừng làm tổn thương hòa khí.”
Tục ngữ nói “đánh kẻ chạy đi, không ai đánh kẻ chạy lại”, hắn ta thầm nghĩ mình đã khách khí như vậy, đối phương cũng chưa thiệt thòi gì, chắc hẳn sẽ nể mặt Huyết Hà tông mà bỏ qua việc này.
Tiếc rằng, lần này không phải vậy. Người họ gặp là Bạch Đông Lâm, trùng hợp đang gần cạn sức lực do mở năm ngàn linh khiếu ẩn tàng, hắn đang rất cần tài nguyên để khôi phục thực lực.
Vốn dĩ hắn còn định lên đường tìm kiếm, nhưng tình cờ lại xảy ra việc này. Mỡ dâng tận miệng, sao mà bỏ được.
“Hừ! Từ từ nói chuyện? Thuyền các ngươi lớn như vậy lại đi bắt nạt một kẻ có thân thể nhỏ bé yếu ớt như ta, suýt chút nữa đã đâm chết ta rồi. Còn có chuyện gì để nói?!”
“Huống hồ, lúc trước ta đã ra cảnh cáo một lần, các ngươi có thèm để ý không? Còn muốn trực tiếp đâm tới, xem ra các ngươi làm chuyện này không ít.”
Trước sự chất vấn của Bạch Đông Lâm, sắc mặt của người nọ sầm lại, thầm nghĩ “Ngươi như vậy mà kêu nhỏ bé yếu ớt? Nếu nói vậy chẳng phải bọn ta là người tàn tật!”
Người này cực kỳ vô liêm sỉ, rõ ràng không sao mà vẫn không chịu bỏ qua, bọn họ đây mới gọi là tổn thất nặng nề, không chỉ thuyền báu bị hư hại mà còn có rất nhiều người vô tội bị thiệt mạng.
“Vậy đạo hữu tính chuyện này như thế nào? Huyết Hà tông cũng không phải dễ bắt chẹt!”
Thấy chuyện trở nên rắc rối, người tu sĩ kia liền lạnh mặt, toàn thân tràn ngập linh khí, trong thần hải đã âm thầm thi triển Pháp tướng.
“Chậc chậc, như thế này mới đúng chứ, nãy giờ nói nhảm nhiều quá…”
Bạch Đông Lâm hơi nheo mắt lại, từ từ nâng lòng bàn tay lên, ra một chưởng định giết chết toàn bộ, nhưng ngay tích tắc đó lại có một giọng nói vang lên từ dưới khoang thuyền.
“Chấp sự Hà, có chuyện gì xảy ra? Tại sao lại dừng thuyền, nếu ta trễ thời gian, ngươi chịu trách nhiệm nổi không?”
Giọng nói rất gay gắt khó chịu, phát âm từ phổ thông cũng rất không chuẩn, nghe vô cùng gượng gạo.
Bạch Đông Lâm nhướng mày, dừng lại việc đang làm, mũi khẽ hít hít vài hơi, liền ngửi thấy mùi yêu khí nồng nặc vô cùng.
Sắc mặt của người tu sĩ kia liền thay đổi, không rõ sao người này lại ra mặt, nhưng trong lòng lập tức quyết định, sát ý nổi lên, nghiêm túc đối diện với Bạch Đông Lâm.
Hắn đã biết quá nhiều, không thể tồn tại nữa.
Trên con thuyền khổng lồ, vẻ mặt của các tu sĩ dần trở nên ngưng trọng, sát ý nồng đậm chậm rãi tản ra.
Thấy bầu không khí xung quanh thay đổi, Bạch Đông Lâm đưa mắt nhìn về hướng “người” vừa nãy cất tiếng.
Tuy có hình người, tứ chi đầy đủ nhưng làn da phủ đầy vảy giáp, dung mạo cũng không giống bình thường, không có mũi mà chỉ có hai cái lỗ lớn trên khuôn mặt, hốc má lõm vào. (Lord Voldemort trong Harry Potter?)
Bạn cần đăng nhập để bình luận