Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 739: Thần Điện mở ra

“Vâng, sư tôn, đồ nhi đã hiểu!” Lam Linh ngoan ngoãn gật đầu, rúc người vào bên người U Phượng, ánh mắt linh động xoay chuyển, liếc nhìn mười chín nữ tử có khí tức mạnh yếu khác nhau đang đứng xung quanh.
Những đệ tử này cũng giống nàng, đều là đệ tử chuẩn bị tiến vào Thần Trì lần này, tổng cộng có hai mươi người, đều là đệ tử chân truyền thiên tư bất phàm.
Nói đến chân truyền, đây chính là những đệ tử có tỷ lệ đột phá Quy Nhất cảnh rất cao trong tương lai, mỗi người chính là trụ cột của một thế lực.
“Canh giờ đã đến, Thần Điện mở ra!”
Bốn bóng người lăng không xuất hiện trước cửa đại điện, bàn tay trắng muốt từ trong tay áo duỗi ra, mỗi người đều cầm một chiếc lệnh bài thần quang màu u lam sáng chói.
“Phong! Tuyết! Nhận ta chiêu lệnh, mở!”
Bàn tay trắng muốt giống như hoa sen nở rộ, pháp quyết huyền ảo phức tạp nhanh chóng thi triển, một tia chấn động kỳ dị bao phủ tấm lệnh bài đang cầm trong tay, lệnh bài mau u lam khẽ run lên, tự động lơ lửng trong hư không.
Vù!
Lệnh bài phát ra tiếng động, mỗi tấm lệnh bài đều bắn ra vô số phù văn, ngưng tụ thành một cột sáng, bắn thẳng đến bốn góc cánh cửa Thần Điện.
Ở góc cửa, thần quang sáng chói rực rỡ, thuận theo thần văn phức tạp trên cánh cửa nhanh chóng tràn ra ngoài, mãi đến khi hội tụ thành một luồng ánh sáng phù văn cực lớn ở trung tâm cánh cửa.
Rắc rắc! Rắc rắc!
Ngay khi luồng ánh sáng phù văn liên tục nghịch chuyển, cánh cửa nặng nề hóa thành vô số mảnh vỡ xanh thẳm, co theo bốn phía, hào quang biến mất, để lộ một vòng xoáy của vào cao trăm trượng.
“Tất cả đệ tử chân truyền, hãy nhớ kỹ Thánh quy, không được bất kính với bất cứ đồ vật nào trong Thần Điện.”
“Hãy ngâm mình trong Thần Trì, đến khi nào cảm thấy đến cực hạn của mình thì hãy ra khỏi đó.”
Ánh mắt một trong bốn người chấp chưởng lệnh bài đảo qua hai mươi đệ tử phía dưới, chậm rãi lên tiếng, giọng điệu vô cùng uy nghiêm.
“Đệ tử tuân mệnh!”
Lam Linh cũng học theo người bên cạnh, cung kính hành lễ, vẻ mặt vô cùng ngoan ngoãn.
Vù!
Vòng xoáy thông đạo dường như run lên, hai mươi cột sáng to lớn bắn ra bên ngoài, bao phủ lên đám người Lam Linh, sau đó dẫn dắt, mãnh liệt lùi vào trong thông đạo.
Thần quang biến mất, bên ngoài Thần Điện khôi phục sự yên tĩnh, chỉ còn vài trưởng lão đứng nguyên tại chỗ.
“U Phượng, nghe nói ngươi đã thu được một đệ tử rất giỏi?”
Các trưởng lão bên cạnh, ngay cả bốn người chấp chưởng lệnh cũng quay sang nhìn U Phượng.
“Ha ha ha, làm gì có, cũng không giỏi như các ngươi nói đâu, tư chất cũng tạm được, quan trọng nhất là làm người rất ngoan hiền, rất được ta yêu thích.”
“…”
Mọi người im lặng, khẽ lắc đầu, thu hồi tầm mắt.
U Phượng ngửa đầu, ánh mắt hiện lên vẻ đắc ý, trong lòng thầm nghĩ, hy vọng đồ nhi nghe lời có thể thu nạp nhiều thần thủy một chút.
Con đường tu hành tương lai chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió.
Sau khi hào quang tản đi, trước mắt khôi phục bình thường.
Bạch Đông Lâm nhìn bốn phía, phát hiện bản thân mình đang ở trong một không gian kỳ lạ, nhận thức bị che giấu nên không biết không gian lớn nhỏ thế nào, xung quanh tràn ngập ánh sáng màu xanh lam, ánh sáng rực rỡ thỉnh thoảng xẹt qua trước mặt, tạo nên cái bóng thật dài.
Tựa như ảo mộng, tựa như tiên cảnh.
Dưới chân đạp nhẹ là thủy tinh màu u lam vô cùng cứng rắn, trong suốt, có thể nhìn rõ bóng mình.
“Các vị tỷ muội, hãy đi theo ta, đây là lần thứ hai sư tỷ ta đi vào Thần Trì, các ngươi cứ đi theo ta là được.”
Một đệ tử có thần thái ổn trọng, khí tức cường đại nhất nhẹ giọng lên tiếng, kéo sự chú ý của mọi người lại.
“Đa tạ sư tỷ!”
Trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ cảm kích, chắp tay hành lễ, lập tức đi theo phía sau nữ tử kia, từ từ đi vào làn sương mù màu xanh lấp lóe trước mặt.
Bạch Đông Lâm khẽ gật đầu, bầu không khí trong Thánh Cung Băng Tuyết này khá hài hòa, tương hỗ lẫn nhau, ít nhất là trong thời điểm không có cạnh tranh về lợi ích thì các mối quan hệ sẽ như thế này.
Ánh sáng màu xanh lóe lên, dưới chân khẽ động, nhắm mắt đi theo sau đám người trước mặt, đầu nhỏ liếc nhìn xung quanh, tò mò đánh giá hết thảy mọi thứ.
Đi được một lúc, trong tai mọi người bắt đầu nghe được tiếng gợn sóng nhiễu loạn, vẻ mặt chấn động, tốc độ dưới chân lại nhanh hơn một chút.
“Oa! Đẹp quá đi!”
“Đây, đây là Thần Trì trong truyền thuyết à? Đúng là không tầm thường chút nào!”
Đi xuyên qua làn sương mù màu xanh lam, trước mặt mọi người lập tức sáng lên, Lam Linh nhìn lướt qua đám người trước mắt, ánh mắt rơi vào chiếc ao cách đó không xa.
Cầu thang được điêu khắc cẩn thận bằng thủy tinh màu u lam, kéo dài xuống dưới hiện ra một nửa đường cong hình tròn, bao bọc lấy một mặt của Thần Trì, hai bên ẩn trong trong làn sương mù màu u lam lấp lánh, không biết dài ngắn ra sao.
Nước ở trong Thần Trì hơi lăn tăn, trong dòng nước trong suốt hiện lên vô số điểm sáng màu lam, giống như vật sống, đi tới đi lui trong làn nước trong suốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận