Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 550: Quang cầu non

Quang cầu phát run, như thể đã bị chọc giận, bay lượn trên không trung một hồi, với tốc độ nhanh và mạnh, bị Bạch Đông Lâm búng một phát, rõ ràng không bị tổn thương, giọng nói lanh lảnh nói nhanh: “Ê, tên nhà ngươi đúng là nhẫn tâm mà, lúc trước ai cứ luôn miệng gọi ta là ‘đại ca Bàn Đá’? Bây giờ lại đối xử với ta thế này, ngươi thật đúng là đồ ác độc!”
Bạch Đông Lâm nhướng mày, vẻ mặt điềm tĩnh như không, hoàn toàn không có cảm giác xấu hổ khi bị bóc trần.
“Tình huống so với người ta mạnh hơn, nắm đấm của ta bây giờ còn lớn hơn của ngươi, cho nên thái độ của ta tự nhiên cũng khác!”
Bạch Đông Lâm nắm chặt nắm đấm to như nồi đất, không gian cuộn lên một trận rung động, những cây đại thụ cao chọc trời xung quanh cũng bị cơn sóng quét qua, lập tức hóa thành bột phấn.
Quang cầu im lặng, lơ lửng trong không trung không nhúc nhích, bị vẻ vô liêm sĩ của Bạch Đông Lâm sự vô liêm sỉ và thực tế của Bạch Đông Lâm làm cho chấn động.
“Được rồi, được rồi, coi như ta sợ ngươi đi!”
“Ngươi mang ta ra khỏi Trấn Ma Thần Điện, coi như là báo đáp ơn nghĩa, cũng không nợ ta cái gì nữa!”
Bạch Đông Lâm hài lòng gật đầu, khoanh chân ngồi đại trên đất, chậm rãi mở miệng nói:
“Trẻ nhỏ dễ dạy, nói đi, chính xác thì ngươi là thứ gì thế?”
Quang cầu di chuyển, lượn vài vòng quanh Bạch Đông Lâm, lơ lửng cách đó hai thước, âm giọng lanh lảnh nói:
“Ta là linh khí được tạo ra bởi Ngân Đồng đại nhân, cũng là trung tâm của cuộc khảo hạch ngoại vi, chuyên phụ trách tuyển chọn người khảo hạch, cũng như ném tấm đất sét để dẫn đám thiên tài yêu quái các ngươi vào thần điện…”
“Ngân Đồng đại nhân là một tên lười biếng. Khảo hạch hàng chục ngàn năm một lần còn không chịu chủ trì, chưa nói tới khảo hạch bên ngoài, cho nên ‘bọn ta’ mới ra đời!”
Giọng của quả cầu ánh sáng dừng lại, nói vẻ với vẻ hạnh phúc:
“Bọn ta thật không giống Ngân Đồng đại nhân, có phúc khí của Trấn Ma Thần Điện, bất diệt qua bao năm tháng. Thời gian dài đằng đẵng, những vị đi trước của ta đã thay đổi bao nhiêu lần.”
“Ban đầu ta nghĩ rằng ta cũng sẽ giống như các tiền bối của ta, cho đến khi ngươi xuất hiện …”
Bạch Đông Lâm nhìn quả cầu ánh sáng trước mặt, trong mắt hiện lên một nét tán thưởng, một tên biết cách chống lại vận mệnh, lúc nào trông cũng tươi sáng hơn rất nhiều.
“Hơ hơ, ngươi là một tên ‘nhị ngũ tử’ thông minh đấy.”
“Nhị ngũ tử là cái gì?” Quang cầu ngơ ngác, không nhận được lời giải thích lại tiếp tục cất giọng lanh lảnh: “Tất cả màn thể hiện của ngươi của khảo hạch bên ngoài ban đầu, khả năng nghịch thiên bất tử bất diệt của cậu đều bị ta chú ý cả rồi. Khi ấy Tôi hiểu rằng, khảo hạch lặp đi lặp lại không bao giờ thay đổi sẽ có biến cố xảy ra!”
“Cho nên, bạn đã che giấu tin tức của tôi với Ngân Đồng?”
Lúc đầu, thực lực của anh ta còn quá yếu kém, sẽ để lộ lá bài tẩy của mình, cũng là chuyện không ngăn cản được.
“Đúng đấy!”
“Hạt Tử Kim cũng là ngươi cố ý đưa cho ta?”
“Đúng thế!”
Bạch Đông Lâm khẽ gật đầu, vậy thì mọi chuyện đều rõ ràng hơn rồi, nghịch thiên của tiểu Tử cho tới nay, đã giúp ích cho hắn rất nhiều, dĩ nhiên không phải phần thưởng khảo hạch ngoại vi tầm thường, cũng không phải do hắn may mắn, ngẫu nhiên rút trúng.
“Sau khi nhìn thấy ngươi, ta liền hiểu khảo hạch của Lưu Lãng Đế sắp kết thúc, ta cũng sẽ bị Ngân Đồng đại nhân xóa sổ. Để tiếp tục sống sót, tất nhiên là ta phải cược một ván!”
Đây là điểm đặc sắc của cuộc sống có trí khôn, sẽ luôn tạo ra ít trò bịp.
“Bây giờ bạn đã biết bí mật lớn nhất của tôi …”
Vẻ mặt của Bạch Đông Lâm tối sầm, đôi mắt hơi híp lại, lộ ra một tia khí tức nguy hiểm.
“Đại ca! Sau nay ngài sẽ là đại ca ruột của muội! Từ nay về sau, đi theo hầu hạ, mặc sức sai khiến…”
Quả cầu ánh sáng bay về phía trước, cọ vào má Bạch Đông Lâm, ánh sáng lập lòe chiếu vào gương mặt Bạch Đông Lâm, sáng tối bất định.
Vẫn thật là phong thủy luân phiên chuyển, đại ca đang ngồi, nụ cười thoáng qua đôi mắt Bạch Đông Lâm.
Linh trí của vật nhỏ bé này cực kỳ cao, Bạch Đông Lâm ước tính quá trình chế tạo của Ngân Đồng không hề đơn giản, mà đối với hắn vật này vẫn rất hữu dụng.
Kế hoạch “Thiên la Địa võng” của hắn, đúng lúc thiếu mất một đầu mối.
Bạch Đông Lâm quan sát tỉ mỉ quang cầu nhỏ này, khẽ động não, thứ này nhìn thế nào cũng rất giống một phiên bản còn ‘non’ của bóng đèn lớn trong không gian chủ thần!
“Nếu mi đã không muốn chết, vậy hãy đi theo ta.”
“Từ nay về sau, tên của ngươi sẽ là…”
“Thiên La.”
Thiên la Địa võng, chặt mà không chặt, tất cả đều ở giữa.
“Từ hôn?!”
Lời vừa nói ra, mọi người trong đại sảnh liền náo động một trận, không ít người đạp bàn đứng dậy, nét mặt đầy phẫn nộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận