Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 632: Bị tra tấn trong dòng thời gian ngưng đọng

Hắn bước tới từng bước, một vầng sáng mờ ảo giống như nước chảy từ dưới chân hắn lan tràn ra xung quanh. Chỉ cần những tia sáng ấy chạm đến, dù là xác thịt vỡ nát hay mảnh vỡ pháp bảo đều âm thầm bị nuốt chửng, lập tức chuyển hóa thành năng lượng tinh khiết trong Ám giới bất diệt.
Nhiều linh mạch trong cơ thể đang chờ đợi được “cho ăn” chen nhau tranh giành nguồn năng lượng khổng lồ này, thực lực không ngừng tăng lên.
Ừng ực!
“Đại, đại nhân tha mạng! Tiểu nhân biết sai, đều là do con cá yêu này chủ mưu, tiểu nhân chỉ là bị ép mà thôi!”
Tên tu sĩ kia nhìn thấy cảnh tượng tựa như địa ngục này, tức thì liền ngã quỵ xuống đất, bò như một con chó đến dưới chân của Bạch Đông Lâm, điên cuồng dập đầu nhận sai, nước mắt đầm đìa.
Trong lòng hắn ta vô cùng hối hận, biết mình đã gặp phải một tên “quái thú”!
Khuôn mặt Bạch Đông Lâm thản nhiên, chẳng hề để ý đến kẻ hèn mọn dưới chân mà hắn đang nhìn về phía tên cá yêu.
“Các ngươi thật to gan, dám làm chuyện tà ác như thế!”
Sau khi để Chí ác nuốt những thần hồn kia, hấp thu trí nhớ của bọn họ, Bạch Đông Lâm đã hiểu ra gần hết mọi chuyện, trong lòng cuộn trào tức giận.
“Tên tu sĩ loài người, ta khuyên ngươi không nên xen vào chuyện này. Ta đang làm việc cho cung Bích Du, sự mạnh mẽ của họ chắc hẳn ngươi cũng biết.”
Tuy rằng cá yêu sợ đến mức hai chân mềm nhũn, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, định lấy thế lực dọa dẫm Bạch Đông Lâm.
“Nếu ngươi lập tức rời khỏi nơi này, ta sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, bằng không, cung Bích Du nhất định sẽ làm cho ngươi không nơi đặt chân ở Thái Hồ!”
Thấy Bạch Đông Lâm đứng yên, cá yêu đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một tia tự tin, thầm ậm ừ “Xem ra người này cũng không phải kẻ ngu, còn biết tự lượng sức mình, không đụng tới cung Bích Du.”
Nhưng Bạch Đông Lâm dường như không nghe thấy lời nói của hắn ta, đôi mắt chợt lóe sáng.
“Ha ha, ta còn đang phân vân không biết xử lý các ngươi thế nào, nếu giết thì lại quá tiện cho các ngươi rồi!”
“Ngươi dám…”
Bạch Đông Lâm cười cợt. Lập tức thần hồn của cá yêu và người tu sĩ kia chấn động rồi mê muội.
Hắn vẫy vẫy tay, bia Tiêm Giác xuất hiện và chấn động, nương theo sự chấn động của tấm bia, một luồng sáng màu đỏ lóe lên, thu tất cả vào bên trong chiều không gian thấp.
“Hửm, đây là đâu?”
Cá yêu và người tu sĩ nọ từ từ tỉnh lại sau cơn mê muội, trước mắt hắn ta tối đen như mực, cảm giác như đang cuộn tròn trong một không gian nhỏ hẹp, muốn duỗi thẳng ra cũng không được, hơn nữa bốn vách xung quanh lại rất cứng rắn và lạnh lẽo.
Khi hai người bọn họ đang hoang mang, một giọng nói sâu xa vang lên trong thần hồn của họ.
“Đây là một chiều không gian thấp, và ta chính là chủ nhân của thế giới này!”
“Các ngươi tội ác tày đình, hình phạt dành cho các ngươi là bị tra tấn trong thời gian ngưng đọng!”
“Các ngươi sẽ vĩnh viễn bị giam cầm trong không gian tối tăm nhỏ bé này mãi mãi, trong này mười vạn năm chỉ bằng một cái chớp mắt ở bên ngoài nên các ngươi đừng lo, ta sẽ đảm bảo ý thức của các ngươi không bao giờ dập tắt và luôn luôn tỉnh táo!”
“Hàng triệu năm, hàng tỷ năm, hàng trăm tỷ năm, vĩnh viễn!”
“Ha ha, từ từ tận hưởng nỗi thống khổ bị tra tấn trong dòng thời gian đi…”
Giọng nói to lớn từ từ biến mất, một nỗi sợ hãi vô bờ bến lập tức tràn ngập trong đầu của bọn họ.
“Không !!”
Tiếng kêu tuyệt vọng bị bóng tối vô tận nuốt chửng, cứ thế hai chiếc lồng nhỏ rơi xuống nơi sâu nhất trong chiều không gian thấp.
Cùng lúc này, trên con thuyền báu ở bên ngoài, Bạch Đông Lâm đi đến khoang thuyền. Hắn không hề cảm thấy hành động tàn nhẫn của mình có gì sai, bởi vì tên yêu quái kia làm cho hắn tức giận, đương nhiên sẽ phải trả giá đắt.
Gieo gió gặt bão.
Ầm!
Bạch Đông Lâm giơ tay xé rách trận pháp ngoài cửa, băng qua khu sinh sống của các tu sĩ và xuống bên dưới.
Vù!
Bạch Đông Lâm đứng trước một cánh cửa kim loại khổng lồ, hắn thở mạnh một hơi, hắn biết mình sẽ phải đối diện với thứ gì sau khi mở cánh cửa này ra. Đôi mắt hắn trở nên lạnh lẽo, ngưng tụ sức mạnh vào bàn tay, chậm rãi đẩy cánh cửa nặng nề ra.
Ánh sáng tràn ra từ khe cửa, trước mắt hắn là một không gian chói lóa, rộng mênh mông bát ngát.
Trong không gian đó lơ lửng những bong bóng nhiều không đếm xuể, bên trong mỗi bong bóng là một đứa bé trần truồng đang cuộn tròn mình lại ngủ say, nhưng lông mày lại nhíu lại trên khuôn mặt non nớt, tựa như đang đắm chìm trong sợ hãi.
Thoạt nhìn qua có hơn một triệu bong bóng!
“Chết tiệt! Lũ súc sinh!”
Bạch Đông Lâm cảm thấy lòng đau nhói, sát khí đỏ tươi không kiềm chế được tràn ra khỏi cơ thể hắn.
Kiếp trước hắn bị bọn buôn người bắt cóc, sau đó trở thành cô nhi, vậy nên hắn cực kỳ nhạy cảm với mọi tội ác nhằm vào trẻ em, đều không thể tha thứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận