Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 962: Một mảnh bảo địa

Sinh Mệnh Bản Nguyên là căn bản của thể tu, là đầu nguồn của lực lượng. Tất cả thần thông bản mệnh muốn thi triển thì đều tiêu hao lực lượng Bản Nguyên. Trước đó hắn không làm là do không thể, nhưng hiện tại đã có thể làm nên hắn tự nhiên sẽ đem một bộ phận năng lượng cường hóa cung cấp cho ánh sáng Sinh Mệnh Bản Nguyên.
Bạch Đông Lâm chậm rãi đứng dậy và nhìn lướt qua hài cốt đại nhật đã vỡ vụn. Xem ra sau này muốn đột phá thì hắn sẽ cần tìm một chốn không người, nếu không dư chấn khuấy động sẽ làm cho vô tận sinh linh tử vong.
Hắn âm thầm cảm khái một phen về dự kiến trước đó của mình, sau đó hắn giơ tay lên để mở ra thông đạo Duy Độ. Mới vừa sải bước ra thì hắn đã trở về Cực Đạo Thánh Tông.
Thái Thương cốc, trước Tử Trúc Cư, một lão giả thấp thỏm bất an đi qua đi lại.
Mãi đến khi bóng dáng Bạch Đông Lâm bỗng dưng xuất hiện trong tiểu viện, vẻ mặt lão giả ngạc nhiên, vội vàng khom mình hành lễ.
“Gặp qua Đông Lâm đại nhân!”
Bạch Đông Lâm khẽ nhướng mày bước ra khỏi tiểu viện hai bước, lão giả là tổng quản của Thái Thương cốc, lúc trước khi hắn tiến vào thánh tông thì tất cả mọi công việc trong đời sống của hắn đều do người này chăm lo.
“Lưu tổng quản, chắc hẳn ngươi đã nhận được pháp chỉ của Sự Vụ Tư rồi?”
“Đúng vậy đại nhân, lão hủ đã chờ đợi rất nhiều năm rồi!”
Lưu lão đầu cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm dưới chân mình, hoàn toàn không dám liếc mắt nhìn Bạch Đông Lâm lấy một cái, đây là nhân vật lớn nhất mà đời này hắn ta từng tiếp xúc, đó chính là nghị viên Cực Đạo đấy!
Có thể được nói chuyện với người này đã như đang nằm mơ rồi.
“Tốt lắm, vậy bắt đầu đi.”
“Tuân lệnh!”
Vẻ mặt Lưu lão đầu nghiêm túc, lật tay lấy ra một cái lệnh bài, tay tạo pháp quyết, một trận dao động kỳ quái tràn ra, khu vực rộng lớn bên ngoài Tử Trúc Cư bao gồm cả Tử Trúc Lâm lập tức thoát ra khỏi trận pháp Thái Thượng cốc.
Bạch Đông Lâm khẽ gật đầu, ánh sáng trắng dưới chân chảy xuôi khuếch tán ra, chẳng mấy chốc đã bao vây toàn bộ Tử Trúc Lâm, nuốt vào bên trong Quang giới.
Hắn là người hay hoài niệm, tiểu viện này ở vẫn khá thoải mái, bây giờ phải đổi một nơi đặt chân khác thì nên thu dọn đồ đạc mang đi tất.
Với thân phận hiện tại của hắn thì đây chỉ là chuyện của một câu nói thôi, tuy hắn có thể phất tay phá vỡ trận pháp của Thái Thương cốc này, nhưng vì tỏ vẻ rất tôn trọng Quy Tắc của Cực Đạo nên hắn vẫn làm đầy đủ các quy trình cho thoả đáng.
“Đại nhân đi thong thả —”
Phù! Lưu lão đầu lau mồ hôi lạnh trên trán, ngồi dậy nhìn thoáng qua hố sâu trước mặt, vẻ mặt hắn ta hơi hoảng hốt, trong đầu hiện lên gương mặt ngây ngô của vị đại nhân này khi mới nhập tông.
Trận pháp khủng bố bảo vệ toàn bộ Cực Đạo thánh tông, lan ra đến hiện thế, Thứ Nguyên, cùng với Duy Độ vô tận, tất cả đều được bao trùm trong lớp phòng thủ.
Những chủ phong, các tư, nơi tu hành, cấm địa và bí cảnh, cho dù là ở trong hiện thế hay trong không gian Thứ Nguyên, sâu trong Duy Độ vô tận, mọi nơi đều đứng trên tiết điểm của trận pháp này.
Các khu vực này là trọng điểm bảo vệ của trận pháp, đồng thời cũng là trung tâm của trận pháp.
Thuộc địa mà Bạch Đông Lâm lựa chọn nằm bên trong hiện thế, cách xa khu vực trung tâm, đến gần thế giới bên ngoài hẻo lánh, cách đó không xa là các dãy núi vô tận, biên giới nơi các dãy núi giao tiếp với thánh tông có một người khổng lồ đang ngồi khoanh chân, đấy chính là di thể của Thác Giới lão tổ.
Bên trên chủ phong thuộc địa của Bạch Đông Lâm có thể nhìn thấy rõ ràng thần khu của lão tổ ở phía xa, ở đó có vô số Thần Văn quanh quẩn, sức mạnh to lớn cuồn cuộn trấn áp khắp hư không.
Ngoại trừ cái này, vị trí tiết điểm trận pháp của thuộc địa này có liên kết chặt chẽ với Bia Giới ở sâu bên trong Duy Độ vô tận.
Bia Giới, Thác Giới lão tổ, hơn nữa nơi này hẻo lánh yên tĩnh, đây chính là nguyên nhân Bạch Đông Lâm chọn nơi này.
Chủ phong không cao, chỉ có ba vạn ba nghìn trượng nhưng được hội tụ từ rất nhiều địa mạch, linh khí thừa thãi đến mức có thể hoá lỏng, đủ các loại hoa tiên linh thực tranh nhau khoe sắc, dị thú kỳ lạ hiếm có chạy tung tăng thành đàn trong rừng, một cảnh tượng yên bình hoà hợp.
Hư không trên đỉnh núi chấn động, bỗng một cánh cửa ánh sáng hiện lên, Bạch Đông Lâm bước một bước ra, tầm mắt lướt qua thu hết tất cả mọi thứ ở thuộc địa vào mắt, hài lòng gật đầu.
“Không tệ, là một mảnh bảo địa.”
Bạch Đông Lâm không quá để ý đến hoàn cảnh tu luyện, hắn lười hấp thụ thiên địa linh khí, lúc nào hắn cũng dùng Ám giới để cắn nuốt và chuyển hoá năng lượng, tốc độ nhanh hơn gấp mấy lần.
“Tuy ta không để ý nhưng cũng không thể vì thế mà vứt hết mặt mũi đi được, cải tạo một lượt để mấy tên kia về còn có nơi yên ổn để đặt chân.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận