Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1890 - Chẳng còn cách nào, buồn thay (1)

Tuy nói như thế, nhưng Bạch Đông Lâm có tật giật mình vẫn có chút không được tự nhiên, để che giấu hành vi phạm tội của mình, hắn không khỏi ho khan hai tiếng.
"Khụ khụ..."
"Tiến sĩ Trần, thực lực của đám Tai họa đen tối đó thế nào? Yên tâm yên tâm, chỉ cần còn ở dưới siêu thoát thì giao cho ta cũng được!"
"Ta bảo đảm tụi chó con đó không làm ra nổi sóng gió gì đâu!"
Vùng đất Hôi Tịch, cao nguyên Huyết Thổ Hồn Ngạc.
Từ cổ chí kim, có vô tận thần ma ngã xuống nơi này, dòng máu róc rách xâm nhiễm mỗi một tấc đất, màu đỏ đậm gai mắt nhìn qua không thấy tận cùng.
Lúc này, sau khi trải qua tẩy lễ của một trận chiến Bỉ Ngạn, huyết thổ ban đầu đã trở nên cô quạnh thiếu sức sống. Thổ nhưỡng mang theo thần tính, bản chất cực cao chịu sự tàn sát bừa bãi từ trên đầu nguồn tin tức, hình thức tồn tại bị bóp méo.
Trời cao vô ngần bị dư âm đánh rách tả tơi, khe nứt to lớn đen kịt trông giống như một vực sâu không đáy, đay rối như mạng nhện, nối liền trời với đất, hòa lẫn không rõ với cao nguyên thiếu sức sống có khí tức quỷ dị, lẫn lộn với dòng sông thời không bị chém đứt, cả ba đan vào nhau thành một hình ảnh trừu tượng với dáng vẻ kỳ quái quỷ dị.
"Khụ khụ, Cổ Xá lão ma, ngươi thật là ác độc mà!"
Một lão giả với thân hình tiều tụy, chỉ để lại nửa đoạn thân thể tàn tạ thiếu sức sống nằm trên mặt đất, khí tức đang điên cuồng rơi xuống, bản chất vĩnh hằng bị tiêu trừ thành không.
Đó chỉ là mấy thương thế mà mắt trần có thể thấy được thôi, vết thương chí mạng thực sự đến từ chính đầu nguồn tin tức, một đoàn sương mù màu xanh đậm đã sắp hoàn toàn cắn nuốt tin tức tồn tại của ông ta.
"Ác độc?"
Cổ Xá khẽ nhướng mày, không thèm nhìn cái tên sắp chết ở bên cạnh, ánh mắt nhìn chăm chú vào quả cầu sáng thuần trắng trong tay, các loại tâm trạng kích động như dục vọng, điên cuồng không ngừng hiện lên.
Đánh chết một Bỉ Ngạn, cho dù là giậu đổ bìm leo, là vô sỉ đánh lén, nhưng hắn ta cũng bị thương rất nặng, không có mấy đại diễn kỷ là khó khôi phục như lúc ban đầu, nhưng so với thu hoạch, tất cả mọi thứ đều đáng giá.
"Ta đi theo lòng của ta, chỉ có siêu thoát, một chút hi sinh lại tính là cái gì? Cái gọi là tình nghĩa đồng đạo, không có cũng được!"
"Ha ha ha!"
"Cổ Xá lão tặc, hay cho một tên ngụy quân tử, bằng ngươi mà cũng muốn thành tựu siêu thoát à? Nằm mơ đi!"
Lúc sắp chết lão giả giống như nghe thấy chuyện nực cười nhất thế gian, khuôn mặt cô quạnh hiện lên một tia đỏ bừng, cười to không ngừng.
Nhóm năm người bọn họ đều vì Vĩnh Hằng Bỉ Ngạn, liều chết lấy được cơ duyên thật thật giả giả do người siêu thoát lưu lại tại Hung Địa Thứ Hai, hai người trong đó vĩnh viễn ở lại hung địa, đi tới cao nguyên Huyết Thổ Hồn Ngạc thì không ngờ Cổ Xá lão tặc này lại...
Biết người biết mặt không biết lòng!
"Lão già, lên đường bình an nhé, đợi ta thành tựu siêu thoát rồi sẽ ghi nhớ một công cho ngươi."
Sắc mặt Cổ Xá thẩn nhiên, cất kỹ quả cầu sáng thuần trắng rồi muốn xoay người rời đi, mới vừa bước ra một bước thì thân hình bỗng dưng khựng lại, chợt ngửa đầu nhìn trời.
"Hở!? Đây là..."
Ầm ầm!
Răng rắc --
Trời cao yếu ớt không chịu nổi vốn trải rộng khe nứt rối ren, lúc này đang ầm ầm nghiền nát sụp đổ trong một hồi tiếng gầm kinh khủng.
Từng mảnh vỡ thời không dài tầm một triệu năm ánh sáng rơi xuống như mưa, dưới sự dẫn dắt của sức mạnh to lớn không rõ, chúng hội tụ thành một vòng xoáy bao la đang chuyển động kịch liệt.
Có dòng sông vô biên dâng ra từ đó.
Có hình dáng thành lớn đỏ sậm đứng sừng sững trên đó.
Khí tức phức tạp, lành lạnh, âm lãnh đáng sợ trùng trùng điệp điệp, trong nháy mắt quét ngang thiên địa.
Cổ Xá bị khí tức mênh mông như thế làm cho kinh sợ đứng đực ra, đồng tử thu nhỏ lại thành kim châm, thời không tương lai đã bị quấy thành một đoàn đay rối, nhìn không rõ lắm, nhưng một luồng nguy cơ áp lực cực kỳ đã quanh quẩn trên tâm thần, nồng nặc sền sệt, khó có thể tiêu tán.
"Không tốt!!"
Trong khoảng thời gian ngắn hắn ta đã trải qua hai trận đại chiến là Hung Địa Thứ Hai và cao nguyên Huyết Thổ Hồn Ngạc, vốn đã bị thương rất nặng, thực lực chỉ còn lại có bảy phần mười, hiện giờ hắn ta không cách nào chống lại địch ý đột ngột xuất hiện đó.
Quá sợ hãi, Cổ Xá không do dự muốn lập tức bỏ chạy, đầu còn chưa kịp nghĩ gì thì trong mắt đã hiện lên một tia sầu thảm, thân thể ngưng trệ tại nguyên chỗ như búp bê rách nát, bắt đầu hiện lên vết rạn dày đặc.
Một ánh mắt màu đỏ tươi bắn ra từ tòa thành cổ đỏ sậm bên trên vòng xoáy, cố định đầu nguồn tin tức của Cổ Xá.
Một cốt trảo đen kịt với ngọn lửa xám xịt quấn quanh dựng thẳng kiếm chỉ, trực tiếp xuyên thủng đầu nguồn tin tức không thể chạy trốn, ngọn lửa trắng âm u lạnh lẽo lấy tốc độ cực nhanh xóa bỏ tin tức tồn tại của Cổ Xá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận