Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1713 - Không nói võ đức (3)

“Hì hì, có kinh ngạc không? Không ngờ ý chí của ta lại mạnh mẽ như thế phải không?”
Trong lĩnh vực, chỉ trong nháy mắt đạp tới bất kỳ một góc nào, bóng dáng Bạch Đông Lâm khẽ di chuyển đã xuất hiện ở mấy trăm Chân Niệm bên ngoài. Hắn mở rộng bàn tay, nắm Oliva đang hoảng hốt chạy trốn vào trong.
“Không...”
Oliva đã mất đi điềm tĩnh, trong tiếng gầm giận dữ không cam lòng, hoàn toàn biến mất.
“Kẻ tiếp theo.”
Courland đứng trước vách tường lĩnh vực cực kỳ cứng rắn, mặt không chút thay đổi, vẫn chưa tìm được cách phá vỡ phòng ngự, cho dù chỉ là trong chớp mắt, cũng không kịp.
Lĩnh vực tuyệt đối áp chế làm cho hắn ta không thể mở rộng ra quy tắc bản nguyên. Cho nên, không thể đóng băng thời không để tranh thủ thời gian.
“Sao không chạy nữa?”
“Trốn?”
Courland lắc đầu, vẻ mặt im lặng, nhìn ánh mắt sâu thẳm của Bạch Đông Lâm trước mặt, lộ ra một tia tự giễu.
“Các hạ là Vĩnh Hằng Bỉ Ngạn bên kia, mà lại đến đây đùa giỡn chúng ta, thú vị lắm à?”
Thập nhất cảnh nào có lực lượng đáng sợ như vậy?
Từ lúc nào Vĩnh Hằng Bỉ Ngạn cũng lưu lạc đến trong di tích chiến trường để nhặt ve chai chứ?
Hắn ta thấy Chỉ Doanh bị giết chết chỉ trong một đòn liền hiểu rõ, đây là một kẻ giả heo ăn hổ, một kẻ thập nhị cảnh không nói võ đức.
Tuy trong lòng Courland biết mình phải chết, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được âm thầm chửi bới. Thập nhị cảnh có thể làm rất nhiều việc, không đến mức đến chiến trường nhỏ bé này lăn lộn chứ.
“Ra tay đi.”
“Có thể chết ở trong tay Vĩnh Hằng Bỉ Ngạn, đáng giá.”
Courland chậm rãi nhắm hai mắt lại, không nói gì nữa, an tâm chờ chết.
“Ha ha, đúng là một người thú vị, đáng tiếc, ngươi là Tai họa đen tối.”
Bạch Đông Lâm lắc đầu bật cười, cũng lười dông dài với người chết, chỉ một ngón tay, nghiền nát nguyên điểm tồn tại của Courland.
“Ngươi tên là gì?”
Trong hư không đen nhánh, giọng nói của Bạch Đông Lâm quanh quẩn không thôi, đáp lại hắn tiếp tục là một hồi lặng im.
Đóa hoa u lam bao trùm mấy trăm triệu năm ánh sáng, sợi rễ vặn vẹo, cánh hoa dập dờn, cứ như là một vật chết chỉ biết chuyển động dựa theo quy tắc cố định.
Bạch Đông Lâm sẽ không bị biểu tượng này mê hoặc, hắn vẫn cảm giác được dao động ý thức rõ ràng ở thật sâu trong không gian bản nguyên của nó.
“Phục tùng ta, làm việc cho ta, thì có thể tha cho ngươi một mạng.”
Sau khi đã hưởng ngon ngọt từ năng lượng thạch anh, Bạch Đông Lâm rất là coi trọng đóa hoa này, muốn thu phục nó, tiến hành cải tạo, dùng để phụ trợ hắn cắn nuốt hài cốt Chư Thiên.
Vù vù!!
Vô số kể sợi rễ trong suốt rút ra từ hư không, hung hăng đâm về phía Bạch Đông Lâm, uy thế bất phàm, mỗi một sợi đều ẩn chứa sức mạnh có thể mạnh hơn cả cường giả thập cảnh.
Ầm!
Những công kích này quá yếu, Bạch Đông Lâm không tránh không né, mặc kệ công kích, mà công kích đó ngay cả lực trường từ khí tức của hắn cũng không thể đột phá nổi.
“Ngươi cái đồ hung thủ giết người!”
“Courland chết rồi, ngươi còn muốn ta phục tùng ngươi? Nằm mơ! Đi chết đi!!”
Tiếng mắng mỏ thanh thúy giận dữ, tản ra từ chỗ sâu trong đóa hoa, một lát sau, đột nhiên chín mảnh cánh hoa khép lại, bao lấy Bạch Đông Lâm ở trong đó, gợn sóng hủy diệt chậm rãi tản mạn ra.
Đóa hoa u lam đang muốn tự bạo.
“Ha ha, không tệ không tệ, vẫn rất trung thành.”
Rầm --
Cú nổ lớn kịch liệt nuốt chửng cả Bạch Đông Lâm, sức mạnh hủy diệt vô tận vẫn không thể tiếp cận đến gần thân thể hắn mảy may.
“Nếu không phải ngươi còn chút tác dụng, thì ta đã mặc kệ ngươi.”
Bạch Đông Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, bước một bước vào dòng sông thời gian, quay về một khắc trước khi nổ tung.
“Phục tùng ta.”
Rầm --
“Ha, vẫn rất cứng đầu!”
Sau mấy trăm vạn lần tự bạo liên tục, cuối cùng đóa hoa u lam phải ngưng hành vi không có chút ý nghĩa nào lại. Nó có chút sợ hãi, nó không biết quái nhân này làm được thế như thế nào, ký ức mỗi một lần tự bạo tử vong đều đã khắc thật sâu ở trong trí nhớ của nó.
“Rốt, rốt cuộc ngươi muốn thế nào!?”
“Phục tùng ta! So với Courland, ta sẽ là chủ nhân tốt hơn, ngươi không thể không biết tốt xấu thế được! Giữa thiên địa có không biết bao nhiêu người khóc lóc hô hào muốn phục tùng dưới trướng của ta, làm đồng tử thổi tiêu này kia, ta còn khinh thường chẳng thèm chú ý.”
“Ngươi á! Phát tài rồi nhé!”
Đóa hoa u lam im lặng một hồi, quả thực, thực lực của quái nhân này phải mạnh hơn Courland, có vô số tùy tùng cũng hợp tình lý.
Bạch Đông Lâm nhận ra ý chí của đối phương đã thả lỏng, hắn nhếch miệng lên, lại tiếp tục nói: “Ta đã nhìn thấu nền móng của ngươi, ngươi là thần ma bẩm sinh đản sinh trong Hỗn Độn, bất ngờ bị Courland thu phục, tình cảm của các ngươi thật sự sâu sắc đến vậy à?”
“Ha ha, ngươi không phải sinh linh Tai họa đen tối, chắc là có may mắn ở chỗ này, nếu không, ta đã sớm bóp chết ngươi rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận