Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 530: Đảo ngược thời gian

Trước đây hắn từng nghĩ rằng hai nền văn minh này tồn tại gần 200 triệu năm chỉ là do chúng bị đóng băng trong dòng thời gian, chỉ tiếp tục khi có người đến làm nhiệm vụ. Bây giờ mới nhận ra là không phải như vậy, hành tinh này vẫn luôn luôn vận động, nhưng chỉ cần một trong hai nền văn minh bị hủy diệt thì sẽ trực tiếp kích hoạt đảo ngược thời gian.
Vô số lần luân hồi như vậy, mỗi lần lại ngưng tụ ra một tia ý chí lực, dần dần tích tiểu thành đại, bọ chúa sẽ sinh ra kết tinh ý chí lực.
“Ha ha, tên Lưu Lãng đế này thật sự không lương thiện.”
Chắc chắn sẽ không có một cường giả nào là người lương thiện, dùng phương pháp tàn nhẫn như vậy chỉ để làm thí nghiệm vẫn rất bình thường, càng đớn đau thay đó là sau khi thí nghiệm kết thúc, thời gian vẫn tiếp tục đảo ngược.
Hai nền văn minh nhỏ bé đáng thương sẽ mãi mãi bị giam cầm trong vòng luẩn quẩn này.
Tuy vây, nội tâm của Bạch Đông Lâm vẫn không dao động, dù sao cũng không phải là đồng tộc.
Mấu chốt là Lưu Lãng đế có thể dễ dàng điều khiển dòng thời gian trong lòng bàn tay như vậy, hắn cũng không làm gì được.
Ánh mắt của Bạch Đông Lâm khẽ động, từ khi hắn thức tỉnh thiên phú tới nay, hắn kỵ nhất là cấm chế thời gian, không ngờ chỉ làm một nhiệm vụ truyền thừa thôi cũng lặng lẽ tiếp xúc đến nó.
Thời gian thật sự đáng sợ.
Số phận của hai nền văn minh đó là một lời cảnh báo cho hắn phải luôn cẩn trọng, chỉ cần bị giam cầm trong vòng lặp thời gian thì năng lực bất tử bất diệt tưởng chừng như nghịch thiên của hắn cũng chẳng còn tác dụng, chỉ có thể bị giam cầm vĩnh viễn mà không hề hay biết gì!
Trước khi nắm giữ được dòng thời gian, hắn vẫn phải cần khiêm tốn.
Hắn quay đầu lại không nhìn nữa, tốc độ của cột sáng vô cùng nhanh, trong khoảnh khắc đã vượt qua quãng đường rất xa, một ngôi sao tối khổng lồ dần hiện ra trước mắt.
Nó lơ lửng trong khoảng không tối đen của vũ trụ, không có vệ tinh quay xung quanh, không có vành đai thiên thạch, gần như không có khí quyển, giống như một ngôi sao chết.
Chùm sáng rơi xuống đất, hóa thành từng đốm sáng rồi tiêu tán, bóng dáng Bạch Đông Lâm lại ngưng tụ rồi bước ra ngoài.
Không khí xung quanh vô cùng loãng, trọng lực lại rất bất thường, không giống những gì hắn tính khi nhìn thấy thể tích của ngôi sao này.
Bước nhẹ nhàng tới một bước, cảm nhận được lớp đất bề mặt vô cùng cứng rắn, có vẻ nguyên nhân dẫn đến trọng lực bất thường là đây.
Lý do tại sao ngôi sao này trông tối như vậy không chỉ vì bề mặt được bao phủ bởi một lớp vật chất như kim loại sẫm màu, mà còn bởi vì nó nằm rất xa mặt trời trong thiên hà.
Bạch Đông Lâm ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy vài đốm sáng mờ nhạt trong không gian.
Ánh sáng nơi đây vô cùng nhạt nhòa, đến gần thì tối đen như mực, đồng thời vì cách xa mặt trời nên nhiệt độ xuống thấp hơn âm một trăm độ C, hiển nhiên không thể tồn tại sự sống.
Tuy nhiên, linh khí trời đất tại nơi này lại vô cùng dồi dào, điều này khiến Bạch Đông Lâm rất hứng thú, xem ra lần này có thể thu hoạch không ít.
Sau khi quan sát hoàn cảnh xung quanh, Bạch Đông Lâm xòe lòng bàn tay ra, ý niệm liên kết với dấu ấn màu bạc để lấy thông tin nhiệm vụ.
“Mười bảy, lòng dũng cảm: Người thật sự dũng cảm là người dám đối diện với nỗi sợ sâu thẳm nhất của bản thân.”
“Hãy tìm kiếm và tiêu diệt nỗi sợ của chính bạn trên ngôi sao mang tên Sợ hãi này.”
Bạch Đông Lâm nhíu mày, mô tả nhiệm vụ này quá mơ hồ, so với lần trước thì quá vô nghĩa.
“Xúc xắc à, có lầm không vậy? Sao ta lại là người có lòng dũng cảm được chứ! Ta chỉ dựa vào thiên phú, đánh bậy đánh bạ cho qua chuyện thôi mà!”
Nhìn dấu ấn xúc xắc lặng yên, ảm đạm, Bạch Đông Lâm thở dài bất lực.
Suy cho cùng, nó cũng chỉ là một thứ vận hành theo những quy luật đã được thiết lập sẵn, nó không có trí tuệ, chỉ đánh giá quá trình thực hiện nhiệm vụ.
Nhưng mà cũng may lần này không có phong ấn tu vi của hắn.
Dẫu vậy cái nỗi sợ chó má này đi đâu mà tìm?
Ta là bất tử bất diệt, còn sợ con mẹ gì nữa!
Khoan đã, chẳng lẽ là vòng lặp thời gian…
Bạch Đông Lâm cau mày bước đi vô định về phía trước, khẽ búng ngón tay.
Chẳng lẽ phải đi tìm thời gian?
Truyền thừa này chẳng lẽ có liên quan đến đạo thời gian của Lưu Lãng đế?
Thân thể hắn cứng đờ nghiêm túc, đôi mắt bùng lên ngọn lửa!

Bép!
Một tiếng tát thật lớn vang lên khiến cho chồng tài liệu chất như núi trên bàn rung rung.
Cũng vì thế chiếc cốc nhựa cũng bị rớt xuống đất, phát ra tiếng lách cách giòn giã.
“Hửm…?”
Bạch Đông Lâm mơ mơ màng màng dụi mắt, ánh đèn chói chang làm cho hắn tỉnh giấc, nhưng đầu óc vẫn còn ngái ngủ.
“Bạch Đông Lâm, tỉnh chưa?”
Hả? Ta ngủ quên lúc nào? Người nào vừa nói ấy nhỉ?
Hắn giật mình bừng tỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận