Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1632 - Chỗ sâu trong Bia Giới (2)

Nhóm thủ hộ giả thi pháp hoàn tất, vẫn còn quỳ gối tại chỗ, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Vô Vi nhẹ nhàng gật đầu, cầm bàn quay sinh tử, đạp lên cầu thang, dạo bước mà đi.
Bước đi rất lâu, đi đến điểu cuối cùng của cầu thang, nơi này là một không gian tối tăm mờ mịt, không biết lớn nhỏ thế nào, chỉ có thể mơ hồ trông thấy một cánh cổng nguy nga cao ngất trong sương mù, màu sắc mơ hồ, có phù điêu của vạn vật, đạo văn huyền dị phức tạp đến cực điểm.
Cảm giác mênh mông cổ kính đập vào mặt, giống như Tuế Nguyệt từ cổ chí kim trước kia, nó vẫn luôn đứng sừng sững ở này, chưa bao giờ mở ra.
Ong ong!
Bàn quay sinh tử khẽ rung lên, đột ngột bắn ra, khảm nạm vào một chỗ lõm xuống ở trung tâm cánh cổng, chỉ chừa lại chút khe hở bằng sợi tơ, vầng sáng đen trắng dâng trào lan tràn, lập tức xâm nhiễm lên phù điêu đạo văn.
Ầm ầm! Ken két --
Cánh cổng nguy nga vang tiếng một hồi, lập tức từ từ mở cánh cổng vào phía trong, kéo theo vô tận sương mù, nặng nề cực hạn giống như một vũ trụ mênh mông bị chia làm hai nửa rồi đẩy ra.
Vô Vi dậm chân mà vào, như là bước vào trong thời không ngưng đọng, nơi đây tràn ngập thần quang màu xám không cách nào miêu tả được, xoay quanh ngưng kết, hình thành một vài bức đồ án trừu tượng, trong vòng vây của vô số dị tượng, lơ lửng một vòng xoáy thần quang ngưng đọng bất động.
Ở trung tâm vòng xoáy, có một bóng người ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền, tóc dài rối tung. Tay trái của hắn ta nắm một vòng quang hoàn gợn sóng lăn tăn thật chặt, trên lòng bàn tay phải, nâng một toà bảo tháp bằng bạch ngọc.
Sắc mặt Vô Vi khẽ động, hẳn quang hoàn kia chính là nguyên tắc đại đạo -- vòng thời không? Bảo tháp này, chắc chính là Thập Tam Thập Trọng Thiên bị trục xuất.
“Đạo Vô Chung.”
Tiếng nói vang vọng khắp không gian.
Đạo Vô Chung nghe được tiếng kêu gọi, mặt mày khẽ run, chậm rãi mở hai mắt ra, cực hạn tang thương tản ra xung quanh, làm Vô Vi run lên trong lòng, cũng may ý tang thương kia giống như ảo giác, chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, ánh mắt lập tức khôi phục thanh tịnh.
“Vô Vi, ngươi đã đến.”
“Ta đến rồi.”
“Xem ra Phá Bích mọi thứ đều thuận lợi, bản tôn hắn, đã rời đi rồi đúng không?”
“Vừa đi không lâu.”
“Ha ha, quả là thế, nếu không ta cũng không thể nào thức tỉnh lại được.”
Trong mắt Đạo Vô Chung chứa ý cười, cúi đầu nhìn thoáng qua “Vòng thời không” trong tay, ánh mắt phức tạp.
Cái này là quang hoàn do nguyên tắc đại đạo thời không ngưng kết mà thành, là hình ảnh cụ tượng hóa khái niệm nào đó, nó như có sinh mệnh, lưu chuyển lấp lánh ở đầu ngón tay Đạo Vô Chung.
Hơi thở của nó mênh mông thâm thúy, vượt qua đất trời, nặng nề bao la, ẩn chứa vô tận vạn vật chúng sinh.
Có thể thấy mơ hồ, tuyến thời gian vô cùng vô tận đều hội tụ trong quang hoàn.
Vô số ảo ảnh miêu tả mỗi một tiết điểm thời gian, khung cảnh đang phát sinh.
Huyền dị như thế, cũng chỉ có nguyên tắc đại đạo.
Trong không gian xám xịt, hai bóng người ngồi đối diện nhau, ngăn cách bởi vòng xoáy thời gian.
Đạo Vô Chung thoát khỏi suy nghĩ của mình, rời mắt khỏi vòng thời gian, nhìn về phía Vô Vi và nói tiếp:
“Ta đã dốc hết mọi thứ vào đó để ngăn trở nguyên tắc thời gian, khi bản tôn còn chưa rời khỏi thế giới này lại càng không thể lộ ra dấu vết, để tránh xung đột khí cơ giữa quá khứ và tương lai, dẫn đến thời gian sụp đổ.”
“May thay, hết thảy đều thuận lợi.”
Ánh mắt Vô Vi lóe lên, xem ra Đạo Vô Chung đã hoàn toàn nắm giữ được vòng thời không sau khi Mẫu Hà bị tước đoạt quyền lực, đây đã là nguyên tắc Đại Đạo hoàn hảo duy nhất còn sót lại của thế giới này, bởi khôi phục lại nguyên tắc Đại Đạo khác bị bản tôn phá vỡ là chuyện không thể làm được trong thời gian ngắn.
“Hẳn là ngươi hiểu được ý của bản tôn khi hắn để ta lại.”
“Đương nhiên.”
Đạo Vô Chung gật đầu, tiếp tục nói: “Dưới tiền đề tình huống bên ngoài không rõ ràng, ít nhất phải lưu lại một phân thân để trấn thủ thế giới này và neo giữ tọa độ làm điểm hồi sinh để có thể trở về bất cứ lúc nào.”
“Vốn dĩ có ta là đủ rồi, thế nhưng hắn vẫn giữ ngươi lại đây, quả nhiên bản tôn trí tuệ uyên thâm, hắn đã đoán ra được tình hình của ta lúc này.”
“Được rồi, chúng ta đều cùng xuất phát từ Vô Vi, không cần tự khen tính cách của chính mình đâu.”
Vô Vi nhíu mày, mặc dù bản tôn và phân thân tồn tại độc lập với nhau, nhưng xét về bản chất là sự thống nhất tuyệt đối, chỉ có điều tính cách sẽ hơi khác một chút, họ đều là Bạch Đông Lâm, không cần mèo khen mèo dài đuôi.
“Ha ha, là do bế quan quá lâu nên có hơi nhàm chán ấy mà.”
Đạo Vô Chung cười tự giễu, quả thực hắn ta bế quan quá lâu rồi, ngay cả một người để nói chuyện chung cũng chẳng có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận