Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1996 - Tình yêu vượt qua thời không (2)

Trong lòng Bạch Đông Lâm tán thưởng không thôi, hắn nhìn thấy một vòng xoáy vô biên vô hạn hiện lên từ chỗ sâu nhất trong cơ thể Tử Hoàng, xuyên thủng làn da trong suốt trắng như tuyết, mãnh liệt tản ra, từng tia sức mạnh dòng xoáy quanh quẩn trên đó, nó giống như có sinh mệnh, mỗi một nhịp thở đều rung động không ngừng.
Mỗi một lần co lại rồi giãn ra, mỗi một đường quỹ tích vận chuyển đều ẩn chứa đạo lý chí cao vô thượng.
Sâu xa lại khó hiểu, ảo diệu vô cùng, tuyệt diệu vô song!
Đó là về việc vận dụng sức mạnh dòng xoáy, sự cao xa của lập ý và sức mạnh to lớn vô hạn làm cho Bạch Đông Lâm không khỏi cảm thán.
Nếu như nói sự lý giải về sức mạnh dòng xoáy của hắn bây giờ còn ở trình độ một cộng một bằng hai, vậy thì lúc này dòng xoáy chân lý hiện ra trong cơ thể Tử Hoàng đã đạt tới trình độ phân tích thấu đáo toàn bộ vũ trụ. So sánh cả hai, giống như khác nhau một trời một vực.
“Đây là ta trong tương lai nhờ Tiểu Tử tặng cho ta!”
Cơ duyên ở ngay trước mặt lại là đến từ chính mình, Bạch Đông Lâm không có gì phải do dự, không cần khách khí với chính mình, lập tức bắt đầu cảm ngộ và tiếp thu.
Vòng xoáy, cho dù là trong vi mô hay thế giới vĩ mô, đều có thể nhìn thấy dấu vết tồn tại của nó, có thể nói nó ở khắp mọi nơi.
Ví dụ, nếu chuỗi xoắn gen di truyền của sinh mệnh của carbon được nén thành một mặt phẳng thì người ta sẽ phát hiện ra nó cũng là một vòng xoáy. Dựa trên chuỗi xoắn gen, một số thế giới thậm chí còn mở rộng ra một số phương pháp tu hành được gọi là khóa gen, hoặc máy giải phóng giới hạn.
Cấu tạo của tất cả mọi thứ, các hạt, nếu mở nó ra cũng sẽ thấy rằng nó bao gồm một lõi và rất nhiều hạt nhỏ tạo thành hình dạng vòng xoáy.
Trong thế giới vĩ mô, vòng xoáy còn phổ biến hơn, từ thiên hà, vũ trụ, Tuyền Qua Chư Thiên cho tới vân tay trên đầu ngón tay, cái xoáy trên đỉnh đầu, Khí Hải đan điền, Thần Hải ý thức, mây Tư Duy...
Rốt cuộc sức mạnh dòng xoáy là gì?
Giờ phút này, Bạch Đông Lâm cuối cùng cũng thoáng thấy chân tướng, sự vui vẻ trong lòng bỗng nhiên tăng lên, hắn hoàn toàn đắm chìm trong đó, thậm chí buông lỏng cảm giác đối với thế giới bên ngoài.
Vù vù!
Trong Tử Tinh thần điện khổng lồ, một vòng xoáy hư thực bất định lơ lửng bắt đầu khởi động, ở trung tâm, hai đạo bóng dáng ôm chặt lấy nhau.
Lúc này Bạch Đông Lâm hoàn toàn đắm chìm trong sự kỳ diệu của vòng xoáy, mà không biết rằng bàn tay thon dài trong suốt của Tử Hoàng đã chết khẽ nhúc nhích, sau đó lặng lẽ bấm một pháp quyết không thể giải thích được, động tác cực kỳ mơ hồ, một sức mạnh Khái Niệm to lớn ẩn chứa sức mạnh dòng xoáy chợt lóe rồi biến mất.
Một lúc lâu sau, ảo ảnh Tuyền Qua Chư Thiên từ từ co rút lại, trốn vào mi tâm biến mất không còn tăm tích.
Sau đó Bạch Đông Lâm mở mắt ra, sâu trong con ngươi sâu thẳm, mỗi con đều có một vòng xoáy quang ảnh, một xuôi một ngược, chuyển động không ngừng, huyền ảo không giải thích được.
“Sáng nghe đạo, tối chết cũng cam*!”
*Nguyên văn “Triêu văn đạo, tịch khả tử hĩ” (Khổng Tử): Buổi sáng được nghe đạo lý, buổi chiều dẫu chết cũng hả lòng.
*Nguyên văn “Triêu văn đạo, tịch khả tử hĩ” (Khổng Tử): Buổi sáng được nghe đạo lý, buổi chiều dẫu chết cũng hả lòng.
“Hì hì, đáng tiếc, ta không chết được.”
Gương mặt Bạch Đông Lâm đầy ý cười, cảm thấy cực kỳ hài lòng với lần thu hoạch này, theo bản năng siết chặt eo nhỏ không chịu nổi một nắm trong tay, rồi nhẹ nhàng đặt Tử Hoàng về chỗ cũ, còn thuận tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận của nàng.
“Tiểu Tử, đa tạ, ngươi yên tâm, lần này ta sẽ không để ngươi ngã xuống nữa, cho dù kẻ địch là ai!”
“Hả!? Đây là...”
Lý tưởng hào hùng trong lòng còn chưa tiêu tán, vừa dứt lời, Bạch Đông Lâm bỗng nhiên ngây người tại chỗ, ánh mắt từng chút từng chút chuyển đến bụng của Tử Hoàng, lông mày nhịn không được run lên.
“Khi nào? Tiểu Tử, ngươi, con bé này...”
Bạch Đông Lâm bất đắc dĩ đỡ trán, lắc đầu cười khổ không ngừng. Hắn cảm nhận được một luồng khí tức sinh mệnh mới, tuy yếu ớt nhưng tràn đầy sức sống, mạnh mẽ, ngoan cường.
Tu sĩ khi bước vào thập nhất cảnh, đồng thời có thể khống chế dòng thời gian và khống chế sức mạnh huyết mạch của mình, nếu không, cho dù ai cầm một ước số sinh mệnh của hắn liền có thể thai nghén ra một đống con nối dõi, vậy thì chẳng phải sẽ hỗn loạn à?
Đối với việc này, Bạch Đông Lâm cực kỳ cẩn thận, với thực lực hiện tại của hắn, không có sự đồng ý của ý thức bản ngã của hắn thì không ai có thể sinh con nối dõi cho hắn.
Nhưng vừa rồi, hắn đắm chìm trong cảm ngộ, lúc hắn không hề phòng bị nhất, thủ đoạn mà Tử Hoàng để lại đã xé mở ra một khe hở trong phong tỏa, đánh cắp và kích hoạt sức mạnh huyết mạch.
“Đúng… đúng là một con bé giảo hoạt! Đừng nói với ta, đây là mục đích thực sự của ngươi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận