Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 784: Đã tìm ra

Với sự trợ giúp của sức mạnh của trời đất, Bạch Đông Lâm cảm nhận được năng lực nhìn rõ được tăng lên đáng kể, rất nhanh tất cả các vật đều bị hắn rà soát một lượt, nhưng hắn không tìm thấy bất kỳ dao động khí tức sinh mệnh nào. Hắn hơi cau mày, vươn cánh tay to lớn của mình, đánh tan từng đống vật tư, lấy ra một quả cầu bong bóng sáng lấp lánh từ sâu trong đống đồ.
“Ở trong Ám giới, thứ duy nhất ta không thể nhìn thấu là ngươi rồi, hừ, ngươi còn giả bộ với ta à? Ha ha, dám đoạt thức ăn ở trong miệng ta, ngươi rất lợi hại!”
Bạch Đông Lâm giận quá hóa cười, dùng ý niệm thần hồn của mình bao bọc quả cầu bong bóng ánh sáng, thoát ra khỏi Ám giới.
“Cực tẫn thăng hoa!”
Ánh mắt hắn nghiêm nghị, vật chất trong cơ thể hừng hực thiêu đốt, kim quang chói mắt của ánh sáng sinh mệnh ngưng tụ thành ngọn lửa màu vàng, ở trên thân thể khẽ lóe lên.
Một tay Bạch Đông Lâm giữ chặt quả cầu bong bóng ánh sáng, tay phải nâng lên, toàn thân biến thành màu vàng hồng, pháp tắc xiềng xích quấn quanh chặt chẽ, một cỗ lực lượng mênh mông tràn đầy ý vị hủy diệt chậm rãi ngưng tụ trên đầu ngón tay.
Khí tức tràn lan, hư không lần lượt bị nghiền vỡ.
“Vỡ!”
Tiếng gầm giận dữ, sắc bén vô tận ngưng tụ, lòng bàn tay mạnh mẽ đâm xuống.
Ngâm…
Răng rắc! Một vết nứt đen rất dài được tạo ra trong hư không, những đám mây trên bầu trời cũng bị chém làm đôi. Đây chẳng qua là hậu quả của pháp tắc quá sắc bén tràn lan ra.
Quả cầu bong bóng ánh sáng trực tiếp bị va chạm, thần quang ở trên đó lập lòe mãnh liệt, nơi đầu ngón tay chạm vào giống như một lớp màng mỏng, bị lõm vào trong.
Răng rắc!
Tay trái của Bạch Đông Lâm bị gãy.
Nhìn quả cầu bong bóng ánh sáng lơ lửng trên hư không, không bị chút tổn thương nào, Bạch Đông Lâm nhíu mày, như thể cảm nhận được sự chế giễu của đối phương.
Thế giới bong bóng này của Mi Hồng Anh quả thực rất đặc biệt, đòn tấn công của hắn có vẻ rất dữ dội nhưng không hiệu quả, một phần lớn trong số đó đã bị hoá giải.
“Thật thú vị. Lúc trước, ta ném ngươi vào Ám giới cũng không để ý quá nhiều tới ngươi. Đó chỉ là vì ta cho rằng ngươi chỉ là một vật chết. Ngươi cho rằng ta thật sự không có biện pháp bắt được ngươi, đúng không?”
Hai mắt Bạch Đông Lâm nhắm lại, trước đây hắn từng nghĩ đợi đến khi cảnh giới tu vi tăng cao rồi mới tìm cách phá vỡ thế giới bong bóng này, nhưng hiện tại tình thế đã thay đổi, cho dù nó có bị phá hủy, hắn cũng sẽ không bỏ qua.
Lực lượng thần hồn từ mi tâm dò xét ra, hóa thành lòng bàn tay nắm chặt quả cầu bong bóng ánh sáng, rồi ngay lập tức rút vào trong Thần Hải.
Bên trên tấm bia đá đen kịt, Bạch Đông Lâm đặt quả cầu bong bóng ánh sáng lên mặt phẳng đỉnh bia, giơ tay ngưng tụ pháp tắc xiềng xích, cố định nó tại chỗ.
Ba thần hồn cường đại sắp đột phá hòa làm một, thần hồn ngưng tụ như thực chất nâng cao lên ngàn thước, bí thuật thiêu đốt thần hồn phát huy hết tác dụng, ngọn lửa màu vàng thiêu đốt dữ dội trên bề mặt thân thể, đồng thời, bên ngoài Thần Hải sinh mệnh cùng ý chí chi quang cùng nhau bốc cháy, mạnh mẽ rót vào thần hồn, bám chặt vào thần hồn.
“Bia đến!”
Giơ tay lên, Chiến Bia màu vàng đỏ và lam xoay tròn nhảy múa, hóa thành kích thước trăm trượng, bị hai tay Bạch Đông Lâm nắm chặt.
“Hì hì, phá cho ta!”
Bạch Đông Lâm nhảy dựng lên, ánh sáng ba màu quanh quẩn, uy lực hùng vĩ từ hai cánh tay của hắn thâm nhập vào Chiến Bia, góc nhọn sắc bén đập về phía quả cầu bong bóng ánh sáng!
Keng!
Tiếng động lớn kinh khủng vang vọng khắp thế giới Thần Hải này, dư âm khuấy động, sương mù xám xịt vô tận cuồn cuộn kịch liệt.
Trên thế giới này, ngoại trừ Bạch Đông Lâm ra, e rằng không có tu sĩ nào dám làm chuyện như vậy trong Thần Hải mong manh của mình.
“Sau khi đập tan bia đá này, vẫn còn ba bia!”
“Lại tới!”
Keng!
Keng keng!
Cả người Bạch Đông Lâm như huyễn ảnh, bia đá này đến bia đá khác, như cuồng phong liên miên không dứt.
Bia đá đen kịt cùng Chiến Bia kia mơ hồ rung lắc, giữa hai bia giao nhau nổi lên một cỗ lực lượng hủy diệt đáng sợ, quả cầu bong bóng ánh sáng lập lòe liên tục, như thể chúng sẽ vỡ tan trong tích tắc.
“Dừng lại, dừng lại, dừng lại! Dừng lại!”
“Đừng đập! Đừng đập! Không được, sắp chết rồi, mau dừng tay! Thật sự sắp chết rồi!”
Một tia giễu cợt lóe lên trong mắt Bạch Đông Lâm, hắn không hề bị lay động, chiến bia trong tay lại lần nữa hung hăng đập xuống.
Keng!
Một tiếng kêu lớn, Thần Hải bị khí tức cuồng bạo quấy đến long trời lở đất cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, Bạch Đông Lâm đang cầm Chiến Bia còn vương vấn thần quang ba màu, giống như một vị thần.
“Tự mình ra khỏi đây.”
Quả cầu bong bóng ánh sáng bị thần quang làm mờ đi không ít khẽ run lên, tia sáng lóe lên giữa màng mỏng nứt ra một khe hở, một luồng ánh sáng bắn ra, đáp xuống bia đá đen tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận