Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 75: Máu Rồng

Bạch Đông Lâm mỉm cười gật đầu: “Nếu Mi cô nương đã có nhã hứng thì đương nhiên tại hạ sẽ quét dọn giường chiếu đợi. Nhưng bây giờ chúng ta nên bàn bạc xem làm thế nào để ứng phó với Sa Hải Tuyệt Cung. Thực lực của tại hạ thấp nên sợ rằng chỉ bất cẩn một chút là sẽ mất mạng trong tuyệt cung này.” Hai người có tâm tư khác nhau mỉm cười bắt đầu giao lưu. Những tu sĩ bên cạnh đều nhìn Bạch Đông Lâm với ánh mắt khinh thường.
‘Ngươi bị người nữ tử độc ác này bắt nạt thành như vậy mà còn muốn làm kẻ nịnh bợ?’
Do thực lực hiện tại của bọn họ không đủ, không đánh lại được lão đầu kia. Nếu không, họ nhất định sẽ liên thủ với nhau sống mái một phen để báo thù cho đồng môn chết thảm. Sau khi Bạch Đông Lâm và Mi Hồng Anh giao lưu một lúc, hắn đã biết đại khái về tình cảnh hiện tại của bọn họ.
Ở trung tâm trường đấu thú này sẽ có một món bảo vật xuất hiện một cách ngẫu nhiên. Nó còn giới thiệu khái quát về tin tức của bảo vật. Người có ý có thể lên khiêu chiến, thành công thì có thể mang bảo vật tiến vào cửa ải tiếp theo, thất bại thì đương nhiên là chết.
Lúc này, trung tâm của trường đấu thú đang có một thanh trường kiếm màu lam bay lơ lửng. Bạch Đông Lâm nhìn chăm chú vào thanh kiếm này, một tin tức xuất hiện trong não hắn.
‘Bích Ba kiếm, thuộc tính Thủy, linh bảo trung phẩm.’
Sắc mặt Bạch Đông Lâm hơi thay đổi.
‘Không ngờ đây lại là linh bảo! Ngay cả tu sĩ Linh Đài Cảnh cũng không có linh bảo đâu!’
Một pháp bảo phải có linh tính, linh trí thì mới được xưng là linh bảo. Mỗi món linh bảo đều là độc nhất vô nhị, quý giá không gì sánh được. E rằng ngay cả tu sĩ Nguyên Thần Cảnh, Pháp Tướng Cảnh cũng sẽ động lòng với Bích Ba kiếm này.
Trong thế giới này, vũ khí mà người phàm sử dụng được gọi là “phàm khí”. Còn pháp bảo của giới tu luyện thì được chia thành: Pháp, linh, thánh, đạo, tiên. Tất cả được chia thành bốn phẩm: Hạ, trung, thượng, cực. Chênh lệch giữa từng cấp bậc rất lớn, có thể nói là một trời một vực.
Phần lớn tu sĩ Linh Đài Cảnh vẫn đang sử dụng pháp khí. Thanh Bích Ba kiếm này cứ thế bay lơ lửng ở đó. Ngay cả Bạch Đông Lâm cũng phải động lòng. Đáng tiếc, bây giờ đã có người khiêu chiến, những người còn lại không thể tham gia tranh đoạt.
Lúc này, phía dưới lại xảy ra biến hóa. Trong không khí xuất hiện dao động, một thi thể bị tàn phá cực thảm rơi trên mặt đất.
Thất bại rồi. Bích Ba kiếm lóe lên một cái, sau đó cả kiếm lẫn thi thể của tu sĩ trên mặt đất đều biến mất. Tất cả mọi người trên khán đài đều lộ ra vẻ mặt tiếc của, rõ ràng họ đều đang tiếc thanh Bích Ba kiếm này.
Vị trí trung tâm của trường đấu thú lóe lên ánh sáng mờ, một bảo vật khác lại từ từ hiện lên. Đó là một cái bình bạch ngọc, trong bình có chứa một viên châu màu vàng kim. Viên châu kia đang tản ra hào quang màu vàng kim nhàn nhạt. Một tin tức xuất hiện trong đầu tất cả mọi người.
Máu rồng! Không ngờ đây lại là một giọt máu rồng.
Tuy không biết giọt máu này có tác dụng gì, nhưng thứ dính líu tới sinh vật như loài rồng thì nhất định là một bảo vật bất phàm. Bạch Đông Lâm không hề ra tay. Tuy máu rồng quý giá nhưng hắn có lấy cũng chẳng có chỗ dùng.
Lưu lão đầu ở bên cạnh lại kích động nói với Mi Hồng Anh: “Tiểu thư, lão phu sẽ lấy máu rồng về cho ngài.”
Thấy Mi Hồng Anh vẫn do dự, Lưu lão đầu lại nói thêm: “Sớm muộn gì lão phu cũng phải vào trường đấu thú này một lần. Khi xưa, phụ thân của tiểu thư đã cứu lão phu. Cái mạng này của lão phu đã là của Mi gia từ lâu rồi.”
“Lưu lão, hãy cẩn thận!”
Lưu lão đầu gật đầu, sau đó nhảy xuống trường đấu thú. Không trung rung lên một cái, bóng người của hắn ta đã biến mất không thấy đâu nữa.
“Mi cô nương yên tâm đi. Lưu lão là người tốt thì sẽ được trời giúp, không việc gì đâu.” Bạch Đông Lâm ở bên cạnh an ủi.
Mi Hồng Anh gật đầu nhưng vẫn không yên lòng cho lắm.
“Không biết giọt máu rồng này có tác dụng gì mà Mi cô nương lại thích như vậy.”
Mi hồng Anh liếc hắn một cái rồi chậm rãi đáp: “Máu rồng có rất nhiều tác dụng: Luyện khí, luyện đan, uống thuốc… đều được. Ta lấy giọt máu rồng này là để dùng với mục đích khác, chuyện này không tiện nói với công tử.”
Bạch Đông Lâm cười cười không hỏi thêm nữa. Qua thời gian một chén trà, không khí ở phía dưới lại rung lên một lần nữa. Lưu lão đầu rơi từ trong đó ra, lão ta bị thương rất nặng, hơi thở yếu ớt, cánh tay bị đứt tới tận vai, nhưng ít ra vẫn còn sống.
Bình ngọc lơ lửng trên không trung từ từ bay tới trước mặt Lưu lão đầu. Lão ta kích động nhận lấy, thả người nhảy lên khán đài đưa máu rồng cho Mi Hồng Anh và nói: “Tiểu thư, máu rồng của ngài đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận