Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 790: Chúng ta lạc đường rồi

“Lục địa của người khổng lồ ẩn giấu ở một nơi nào đó ngoài vùng biển thuộc Càn Nguyên giới, ta nhất định sẽ tìm thấy nó, nhất định!” Cộc cộc cộc!
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, vẻ mặt Cảnh Húc thay đổi, nháy mắt hoàn hồn lại từ dòng tưởng tượng dạt dào phong phú, vội vàng cất cuốn sách cổ không biết đã lật xem bao nhiêu lần vào trong nhẫn trữ vật.
“Vào đi”.
Giọng Cảnh Húc nhàn nhạt, khác biệt hoàn toàn với vẻ si mê cuồng nhiệt ban nãy.
Kẽo kẹt! Cánh cửa tồi tàn được mở ra một cách cẩn thận, một đại hán lực lưỡng hơi cúi đầu, đi vào trong khoang, chắp tay với Cảnh Húc nói:
“Hoàng tử, cơn bão đêm qua chúng ta gặp phải rất mạnh, sấm chớp dữ dội, thuyền báu * của chúng ta bị hư hại rất nhiều, thuộc hạ trộm nghĩ, hay là tạm thời dừng thuyền, tu sửa thân thuyền trước đã?”
(*) dạng thuyền to như thuyền chở châu báu.
Vừa nghe thấy phải dừng thuyền, Cảnh Húc đã lập tức cau mày, lộ ra nét uy nghiêm, lạnh lùng nói: “Dừng thuyền? Long Nhị, bản cung chủ đã nói bao nhiêu lần rồi hả? Bất luận xảy ra chuyện gì, cũng không được dừng thuyền dù chỉ là một khắc!”
“Nhưng, nhưng mà, nếu vừa đi vừa tu sửa thuyền, thuộc hạ e là sẽ xảy ra bất trắc…”
“Hừ! Gọi hết đám người phục vụ kia ra cùng sửa, bản công tử nuôi bọn chúng để làm gì? Chỉ biết giết quái vật, không biết sửa thuyền sao?”
Cảnh Húc giơ tay ngắt lời đại hán, hai mắt nhắm hờ, lạnh nhạt nói: “Lui xuống đi, đừng làm bản cung chủ tức giận”.
Đại hán lực lưỡng nghe vậy thì run lên, biết Cảnh Húc tức giận thật, càng không dám nhúc nhích, chỉ có thể cung kính chắp tay nói: “Tuân lệnh, Hoàng tử điện hạ!”
Đại hán vừa mới rời đi, Cảnh Húc đã rơi vào trầm mặc, trong đầu hiện lên cuộc sống bôn ba trên biển hơn mười năm nay, nếm trải biết bao đắng cay khổ sở, suy xét trong chốc lát, hắn ta đã hiểu rõ tường tận, ánh mắt lại càng thêm kiên định.
“Tất cả gian khổ, tất cả giày vò, đều là bóng tối trước bình minh…”
Cảnh Húc chầm chậm giơ tay, ý niệm thoáng đổi, một ngọc ấn lấp lánh ánh vàng bất ngờ xuất hiện trên lòng bàn tay, vuốt ve nhẹ nhàng trong chốc lát, lòng chợt nóng lên.
Bảo vật này, là chỗ dựa để hắn ta thoát khỏi lồng giam, nhìn thấy con đường lớn bước tới đỉnh núi.
Cảnh Húc dằn lại mạch suy nghĩ, ý niệm từ từ đắm chìm, một dòng thông tin thoáng chốc hiện ra trong lòng.
“Không gian Thiên La: Nhiệm vụ tiên duyên (đã nhận):
Tìm kiếm lục địa của người khổng lồ trong truyền thuyết, nhìn thấy vẻ ngoài của một người khổng lồ Thái Thản.
Yêu cầu: Tìm được lục địa của người khổng lồ, bắt buộc phải du ngoạn lục địa, phải tiếp xúc với người khổng lồ Thái Thản.
Phần thưởng: chọn bất cứ môn công pháp, tiên thuật hoặc phép thần thông nào, cùng 10 triệu điểm tích lũy”.
Vù vù—----
Ánh sáng đỏ ẩn hiện trong đôi mắt Cảnh Húc, đặc biệt là những phần thưởng kia, mỗi khi gặp khó khăn, muốn từ bỏ, hắn ta sẽ lấy thông báo này ra cẩn thận đọc một lượt, nháy mắt lại tràn đầy kích động, quyết chí tiến lên!
Mười năm rồi, vẫn cứ như thế.
“Những công pháp bí thuật này, còn cả 10 triệu điểm tích lũy nữa, đều là thứ thiết yếu để ta bước trên con đường trở thành cường giả! Tuyệt đối phải có được, ta nhất định sẽ tìm được lục địa của người khổng lồ!”
Mặc dù Cảnh Húc là Hoàng tử cao quý của một đế quốc vĩ đại, thậm chí tương lai còn có thể ngồi lên ngai vàng, cai trị hàng tỉ con dân.
Nhưng mọi thứ đã thay đổi sau khi hắn ta có được Không gian Thiên La, hắn ta chưa từng nghĩ, thế giới này lại rộng lớn như vậy, công pháp tu luyện tổ tiên truyền lại, kém cỏi đến thế, mà những thánh địa đó, còn cả Vũ Trụ Hư Không, Dị tộc, Dị thế giới v.v..
Hắn ta đã nhìn thấy thế giới chân thật qua Không gian Thiên La.
Thì ra, đế quốc của họ, không phải là cả thế giới này.
“Quyền thế trần tục, chẳng qua chỉ là gió thoảng mây bay mà thôi, thực lực mới là chân thật nhất!”
Cảnh Húc siết chặt nắm tay, lại tự khích lệ bản thân, thu ngọc ấn vào trong cơ thể.
“Hoàng tử! Hoàng tử! Không ổn rồi!”
Trên boong tàu truyền đến tiếng động rất lớn, Cảnh Húc cau mày, cơ thể biến thành ảo ảnh lao vụt ra ngoài.
“Đây, đây là…”
Hai mắt Cảnh Húc trợn tròn, nhìn thấy dưới chân hắn ta, thuyền báu mà cả nước dồn lực chế tạo cao vạn trượng, lại đang nổi lềnh bềnh, mà xung quanh thân thuyền đầy những bóng người lổm ngổm bám vào, đó là những người tu sửa thân thuyền, lúc này đang sợ hãi hoảng loạn kêu lên.
“Long Nhị! Lăn ra đây cho ta! Ngươi điều khiển thuyền báu kiểu gì vậy hả? Ngươi mau nói cho ta biết đây là chuyện gì?!”
Cảnh Húc giận tím mặt, không chỉ vì phải đối mặt với mối nguy không rõ, mà còn vì thuyền báu này là hy vọng tìm thấy lục địa của người khổng lồ, quyết không thể mất đi được.
“Xin Hoàng tử điện hạ bớt giận! Xin điện hạ bớt giận! Thuộc hạ cũng không biết sao lại thế này, phải rồi, chắc chắn là do cơn bão đêm qua, sau khi trời sáng, tinh tượng * , tinh tượng đã thay đổi…”
(*) chiêm tinh, chuyển động và vị trí tương đối của các vì sao.
“Chúng ta lạc đường rồi!”
“Chết tiệt!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận