Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1755 - Viết hiện thực (2)

“Nếu tính toán sai lầm, giá trị của sự vật được miêu tả vượt ra ngoài người sử dụng, vậy thì sẽ phải trả giá bằng mạng sống. Hơn nữa, nếu thất bại trong gang tấc, sự vật miêu tả cũng sẽ biến mất trên trang sách.”
Bạch Đông Lâm khẽ nhíu mày, cuốn Ngôn Tố Chi Thư này hình như điêu khắc bằng ngọc thạch trong suốt tuyết trắng, thuần khiết không tỳ vết, nhưng bản chất của nó lại tà ác đáng sợ như thế.
Nó có thể dẫn ra tham lam vô hạn trong lòng sinh linh, cho đến khi bị tham lam mê hoặc đánh mất chính mình, chết trong miêu tả chấp bút.
“Một đồ vật thật khủng khiếp!”
“Ha ha, may mắn, ta không sợ chết.”
Khóe miệng Bạch Đông Lâm hơi nhếch lên, bàn tay khẽ nắm chặt, đầu ngón tay nắm lấy một cây bút lông lấp lánh, dùng ý nghĩ làm mực, không chút do dự, quyết đoán đặt bút lên sách trắng tinh.
Soàn soạt!
Bàn tay múa nhanh đến mức không thể nhìn thấy tàn ảnh. Trong tích tắc, con ngươi Bát Xích Vưu đã được miêu tả ra, sao chép chân thực một đối một, mỗi một chi tiết, ngay cả tia sáng quanh quẩn trên đó cũng giống hệt nhau, thậm chí miêu tả cả dao động khí tức.
Động tác của Bạch Đông Lâm không ngừng, từ từ hạ xuống vài nét, vẽ một quyển sách, đóng khung con ngươi dựng thẳng vào trong đó, rồi viết mấy chữ lớn trên gáy sách... Hướng dẫn sử dụng chi tiết con ngươi Bát Xích Vưu.
Về phần trong sách không có nội dung?
Vớ vẩn, nếu Bạch Đông Lâm biết thì còn hỏi Ngôn Tố Chi Thư làm gì!
“Xong rồi.”
Bạch Đông Lâm chậm rãi cất bút đi, tham lam, khát khao của hắn đều thông qua đầu bút lông truyền vào trong trang sách. Đây mới là mấu chốt thúc đẩy Ngôn Tố Chi Thư.
Vù vù!
Ngôn Tố Chi Thư khẽ run lên, bay lên không tung, bộc phát ánh sáng trắng rực rỡ. Con ngươi Bát Xích Vưu được miêu tả trong sách giống như sống lại, tia sáng thập tự ở trung tâm con ngươi lấp lánh lóe lên.
“Có lẽ giá trị của con ngươi Bát Xích Vưu vượt qua tính mạng của ta, nhưng thứ ta muốn chỉ là phương thức sử dụng và giới thiệu của nó, cũng không phải là vấn đề lớn...”
Bóng dáng Bạch Đông Lâm bỗng khựng lại, một luồng khí cơ như có như không rơi xuống từ trong Ngôn Tố Chi Thư, gắt gao bao bọc lấy hắn. Sau một khắc, tứ chi, hai mắt và mũi, trái tim và hai thận, nửa đoạn cột sống, một vạn linh khiếu, hai phần năm ý thức bản ngã đều biến mất một cách kỳ lạ.
Những thương thế này cực kỳ đáng sợ, xuyên qua thời không, tác dụng lên mỗi một tiết điểm tồn tại trong quá khứ của hắn.
Lạch cạch!
Một quyển sách mới tinh xuất hiện từ hư vô, từ từ rơi xuống, trong nháy mắt bị bàn tay khôi phục của Bạch Đông Lâm vững vàng nắm lấy.
“Hê hê, Ngôn Tố Chi Thư cũng chỉ thế thôi, chẳng phải cũng bị ta vặt lông à.”
Tinh thần Bạch Đông Lâm sáng láng, toàn thân không có tí thương thế nào, vội vàng mở sách ra, đọc nhanh như gió, trong nháy mắt đã tiêu hóa hết nội dung phức tạp.
“Thì ra là như vậy, đây là đạo của Bát Xích Vưu sao?”
“Lấy đồng thuật chứng đạo, ngược lại rất hiếm thấy.”
Con ngươi dựng thẳng này đúng là tinh hoa của Bát Xích Vưu, bên trong mang theo tất cả thần thông đồng thuật của hắn ta, tất cả đều đã biết và không biết, nhiều vô số kể, thỏa mãn tất cả tưởng tượng.
Con ngươi Bát Xích Vưu trải qua bàn tay thân thể tương lai, thân thể tương lai thân đã mở đường cho Bạch Đông Lâm, các loại điều kiện trước đều được thỏa mãn, chỉ cần sử dụng luôn là được.
Làm thế nào để sử dụng, cũng biết thông qua Ngôn Tố Chi Thư.
“Thân thể tương lai đã ngấm ngầm mưu tính Ngôn Tố Chi Thư. Đúng vậy, hắn là tương lai của ta, ta hoàn toàn không biết gì về hắn, nhưng hắn lại biết rất rõ ta.”
Bạch Đông Lâm giật mình, nắm con ngươi Bát Xích Vưu ở lòng bàn tay, một tay bấm pháp quyết, trong miệng niệm chú văn.
Thủ đoạn thân thể tương lai để lại trên con ngươi Bát Xích Vưu trong nháy mắt bị kích hoạt, mặt ngoài hiện lên những hoa văn dày đặc, ánh sáng tử kim mạnh mẽ co rút vào sâu trong con ngươi. Con ngươi dựng thẳng vặn vẹo chấn động, từ vật hữu hình hóa thành vô hình.
“Thần Ngã!”
Trong mi tâm Bạch Đông Lâm hiện lên một vòng xoáy đen nhánh, một cơn chấn động truyền đến, nuốt trọn con ngươi Bát Xích Vưu.
Thần Ngã chiếm cứ ở trung tâm tư duy tinh vân, đôi mắt bạc trắng vô cùng hờ hững, giơ tay lên nắm chặt, tiếp được con ngươi Bát Xích Vưu bỗng xuất hiện từ hư không, lập tức ấn vào mi tâm.
Vù...
Giống như như trời sinh, con ngươi dựng thẳng tử kim khảm ở mi tâm Thần Ngã và hai mắt ngân bạch cùng chiếu sáng tương ứng, vô cùng thần kỳ.
“Từ nay về sau, tất cả đồng thuật của những sinh linh có thể gọi được tên, ta đều có thể thi triển được.”
“Không tệ, coi như là một lá bài tẩy.”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm như đang cười, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm trong nháy mắt hiện lên hàng trăm triệu bóng dáng con ngươi khác nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận