Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 583: Ngục Đảo

Ví dụ như nhiệm vụ một, mặc dù chỉ cần sắp xếp người đi chiến đấu để giành thắng là được, nhưng có thể khẳng định rằng, có lẽ hắn muốn tìm người rất khó, không phải là đã gặp thoáng qua thì chính là đang bế quan, thậm chí đột nhiên tẩu hỏa nhập ma, chết bất đắc kỳ tử cũng có thể. Có rất nhiều khả năng, dù sao cũng không để cho hắn thoải mái mà gặp người, đó chính là vận may không tốt.
“Có công mài sắt có ngày nên kim, tâm trạng không tốt thì đi làm thịt mấy tên khốn khiếp để thư giãn một chút vậy…”
Bạch Đông Lâm đứng dậy, thi triển thần thông tàng hình, dưới tác dụng của pháp tắc Quang âm, không chỉ có thân hình, ngay cả mùi vị, khí thế, khí tức thần hồn đều được ẩn đi.
Uy năng của thần thông này, chủ yếu được quyết bởi cảnh giới Thần Hồn, dù sao thì năng lực nhận biết chủ yếu của tu sĩ đều đến từ Thần Hồn, với Thần Hồn cảnh giới đạt đến Thần Nguyên bát trọng thiên của hắn ngày hôm nay, những kẻ ở dưới đại năng có thể nhìn thấu phép tàng hình của hắn cũng không nhiều lắm.
Bước ra khỏi thế giới thấp duy, sau khi Bạch Đông Lâm hoàn toàn tàng hình, trong nháy mắt hắn đã xuất hiện ở trên đường lớn náo nhiệt của chủ thành Thái Hạo.
Bởi vì ở gần Cực Đạo Thánh Tông, so với chủ thành Thái Thương mà hắn đã từng đi qua, chủ thành Thái Hạo càng phồn hoa hơn, chỉ tính mỗi số lượng nhân khẩu cũng đã lên tới bảy trăm triệu người!
Bảy trăm triệu người ở trong một thành trí, còn có cả số lượng nhân khẩu lưu động vô cùng nhiều, có thể tưởng tượng được diện tích của tòa thành này khổng lồ đến mức nào, hoàn toàn có thể so sánh với một quốc gia của người phàm.
Nguyên nhân tạo thành hiện tượng tụ tập dị dạng thế này là do thế giới này tồn tại quá nhiều nguy cơ, một số thành trì nhỏ không có tu sĩ cường đại trấn thủ, chỉ cần gặp phải một con yêu ma quỷ quái thì sẽ rơi vào tình cảnh thành diệt người mất.
Mà ở một thành trì khổng lồ như vậy, Bạch Đông Lâm lại có thể trùng hợp gặp được U Khôi, điều này quá khác thường, chỉ có thể nói chiếc nhẫn may mắn thực sự rất có năng lực!
Cho dù là tốt hay xấu.
Bạch Đông Lâm ngẩng đầu nhìn ra xa, phía trên bầu trời có một vệt bóng đen, ở thế giới này, số lượng nhà cao tầng rất ít, nhưng lại có rất nhiều ‘hòn đảo lơ lửng’, trên những hòn đảo nhỏ này cũng chi chít các công trình.
Hắn nhìn chằm chằm vào một vệt đen, chính là chủ thành Thái Hạo của ‘Ngục Đảo’, bên trong giam giữ tất cả tội phạm của chủ thành Thái Hạo.
Bạch Đông Lâm bước một bước vượt qua không gian, trong nháy mắt đã đi tới cánh cửa cao lớn của Ngục Đảo, tầng tầng lớp lớp các trận pháp dày đặc, phù văn với hào quang lấp lánh không ngừng chuyển động.
Lực lượng phong ấn cường đại, cho dù hắn có tạo nghệ trận pháo cực cao, nếu muốn im hơi lặng tiếng phá giải phong ấn, cũng phải là công trình vô cùng vĩ đại.
Ngục Đảo được dùng để giam giữ tội phạm, gần như đều là đám tu sĩ có tu vi, phàm nhân không có tư cách bị giam giữ ở nơi này.
Tất nhiên Bạch Đông Lâm không cần phí công sức đi phá giải trận pháp này, hắn đứng chờ ở bên ngoài một lát, quả nhiên có một đám lính canh ngục áp giải một đám tội phạm đi tới.
Đám tội phạm bị phong ấn tu vi vẫn đeo xiềng xích nặng nề tràn đầy phù văn như cũ, lính canh ngục mặc một bộ đồ phục chế đen kịt, toàn thân tỏa ra sát khí, vẻ mặt nghiêm túc, đề phòng nhìn xung quanh.
Bọn họ không hề giống đám lính canh ngục ngồi ăn rồi chờ chết trong ấn tượng của hắn, dường như đám lính canh ngục này làm việc theo phong cách lăng lệ của quân nhân, nhìn qua giống như bộ đội tinh nhuệ bước ra từ trong chiến trường, không hổ là một trong những nơi quan trọng trong Ngục Đảo của chủ thành Thái Hạo, canh phòng nghiêm ngặt.
Tên đầu lĩnh ngục đầu đưa ra một tấm lệnh bài đen kịt, tay kết pháp quyết, lệnh bài bắn vào trong cánh cửa nặng nề, hắc quang hiện lên, vô số phù văn bắt đầu chuyển động.
Cạch cạch cạch!
Trong tiếng kim loại ma sát nặng nề, cánh cửa khổng lồ hé ra một khe hở, mấy bóng người từ bên trong nhảy ra ngoài.
“Ơ, Lưu ngục đầu, tại sao ngươi lại áp giải tội phạm? Chẳng phải ngươi đang được nghỉ ư?”
Lưu ngục đầu bước lên hai bước, lấy một tờ pháp chỉ ra, trình lên, miệng lẩm bẩm không ngừng:
“Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, đừng nói nhảm nữa, vợ của Tiểu Lý sinh rồi, vì vậy hắn ta nhờ ta làm giúp một ngày, đám tiểu tử kia, lề mề cái gì vậy? Động tác nhanh lên cho lão tử!”
Hiển nhiên tâm trạng của Lưu ngục đầu đang rất khó chịu, một cái cánh giương ra, năng lượng ngưng kết thành mười cái chưởng ấn, trên mặt mỗi tên tội phạm đều bị trúng một cái, mặt mũi lập tức bầm dập.
Tội phạm tiến lên theo thứ tự, sau khi xác minh thân phận, một đoàn người vây quanh đám tội phạm, từ từ bước vào thông đạo tĩnh mịch, đi vào trong Ngục Đảo, Bạch Đông Lâm lặng yên không một tiếng động hòa nhập vào trong đám người, không có người nào chú ý đến hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận